Thiên Tai Càn Quét

Chương 588: Vô Đề

Chương 588: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: "Mỗi thứ tôi đều biết một chút, nếu thật sự nói tôi giỏi cái gì, có lẽ là chỉnh hình y học. Tôi cũng có thể châm cứu." Sau khi bác sĩ Ngụy đột ngột qua đời , Kiều Thanh Thanh không ngừng học tập, trong hoàn cảnh như vậy, cô không cho phép mình lãng phí thời gian.

Trong lòng Thịnh Miểu cảm động, không nhịn được sờ sờ cái chân của mình, cái chân này đã bị chặt từ đầu gối lại không được tu dưỡng tốt khi gặp không khí ẩm thấp, môi trường ẩm ướt khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu.

“Vậy cô cứ thử xem, nếu thật sự tốt, tôi sẽ nói với cấp trên." Thịnh Miểu đưa ra quyết định: "Đương nhiên, tôi sẽ đưa phí tư vấn cho cô, sẽ không khiến cô uổng phí công đi lại." Trước hết, ngay cả khi mọi thứ không thành công, cô ấy cũng không nợ Kiều Thanh Thanh bất cứ điều gì. Kiều Thanh Thanh gật đầu với nụ cười yếu ớt.

Cô châm cứu cho Thịnh Miểu, cuối cùng bôi lên chân cô ấy một lớp thuốc mỡ tự làm, Thanh Thanh nói với cô ấy rằng ba ngày sau cơn đau sẽ khỏi.

Thịnh Miểu bảo bọn trẻ vào lều lấy một hộp thịt chuột và hai quả trứng đưa cho Kiều Thanh Thanh coi như trả phí, cô ấy giải thích: "Đừng lo, những thứ này không bẩn, đây đều là được làm từ những con chuột chúng tôi tự nuôi."

Kiều Thanh Thanh nhận lấy: "Tôi biết căn cứ Tây Thành cũng có thịt chuột đóng hộp, tôi ăn quen rồi, vậy tôi về trước đây, bốn ngày sau tôi lại đến."

Cô cầm hộp thuốc rời đi, Thiệu Thịnh An đang đợi cô ở phía trước.

"Anh ở bên đó sao rồi?"

Thiệu Thịnh An tiếp lấy hộp thuốc của cô, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta cũng không xác định, trên tàu bọn họ cũng không thiếu kỹ sư, cái gì ta biết thì họ đều biết, cái gì ta không biết thì họ cũng không biết.”

Anh dùng một điếu thuốc nhờ người chèo thuyền giúp mời một người phụ trách đội tàu sau đó lại dùng nửa bao thuốc lá để hỏi người phụ trách về việc có tuyển thợ điện hay không, nhưng anh ta đã đưa ra câu trả lời kém lạc quan hơn. Người phụ trách vừa viết xuống tên của Thiệu Thịnh An vừa nói sau này khi muốn tuyển công nhân sẽ lại tìm anh, sau đó nhét nửa gói thuốc lá rồi rời đi.

“Anh có hỏi thêm mấy câu, hỏi hắn còn nhận người lên thuyền hay không, hắn nói tạm thời không nhận người, dựa vào vẻ mặt cùng giọng điệu của hắn anh nghĩ sống trên thuyền cũng rất nhàm chán rồi. Thiệu Thịnh An cũng không quá buồn vì điều này, đội tàu Thang Châu đến đây vì mục đích định cư trên đất liền nên đội tàu sẽ không rời đi trong thời gian ngắn, họ sẽ có cơ hội nhận được "vé tàu" sớm thôi.

"Anh không giỏi trên thuyền nhưng nếu họ muốn định cư trên đất liền chúng ta có thể tìm cơ hội."

"Được, ba ngày nữa chúng ta trở lại."

"Được, anh đưa em về, giờ còn sớm, anh dẫn anh trai đi câu cá."

Sau khi về đến nhà, Kiều Thanh Thanh lấy tài liệu y học cổ truyền trong không gian và các nguyên liệu rồi đem chúng xay nhỏ, đun sôi, khuấy lên rồi lại sấy khô để làm một mẻ thuốc mỡ khác. Nhìn kho thuốc ở góc không gian cùng hạt giống dược liệu trong đống hạt giống rau ở trong một góc, cô cảm thấy an lòng. Sau khi tìm được môi trường đất, nước phù hợp, cô cũng có thể trồng dược liệu.

Mỗi ngày lại có thêm một thứ gì đó đáng để mong đợi.

"Thanh Thanh, con nhìn cây bắp cải non mơn mởn này có đẹp không?"

Kiều Thanh Thanh quay đầu lại thì nhìn thấy ba Thiệu đang vui vẻ ôm một chậu bắp cải mới hái trên bàn, ông nhặt một cây đưa lên cho Kiều Thanh Thanh xem. Cô nhìn sang thì thấy cây cải nhỏ này phát triển rất tốt, to và xanh mướt, trông rất đẹp mắt.

"Thật đẹp, quả đúng là rau ba trồng." Kiều Thanh Thanh không ngần ngại khen ngợi, ba Thiệu cười rất vui vẻ và đem khoe từng người: "Bà thông gia hãy nhìn xem rau cải này. Trông thật thích mắt!"

Mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi đang trông chuồng vịt, Kiều Tụng Chi cũng khen: "Bắp cải trông ngon thật!", mẹ Thiệu nói: "Chuồng vịt đã được quét dọn sạch sẽ, ông đến lấy phân bón cho cây đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận