Thiên Tai Càn Quét

Chương 643: Vô Đề

Chương 643: Vô Đề

"Lật thuyền gỗ trước đi, kiểm tra xem còn dùng được hay không, nếu dùng được thì chúng ta lên trước đã, chờ trời sáng rồi tính tiếp." Kiều Thanh Thanh nói.

Thuyền được lật lại, ba chiếc thuyền đều có mức độ hư hại khác nhau, đáy thuyền bị cháy thành tro, may mắn duy nhất là thuyền không bị hư hại nặng đến mức chìm trong nước, vẫn thể tiếp tục được sử dụng sau khi đã hất hết nước ra khỏi thuyền. Kiều Thanh Thanh và những người khác lần lượt lên thuyền. Sau khi ngồi xuống, mọi người thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều mệt lử.

Càng nhiều người trồi lên khỏi mặt nước hơn, những chiếc thuyền phía xa vẫn bốc khói. Khói mù mịt khắp nơi, khói trắng cuồn cuộn, nhiều người không khỏi ho khan.

Trên mặt biển yên tĩnh, họ đang cạn kiệt sức lực.

Mọi người nằm xuống nghỉ ngơi, Kiều Thanh Thanh tựa vào Thiệu Thịnh An, lặng lẽ nhìn du thuyền ở phía xa. Du thuyền đang bốc cháy ngùn ngụt, cuối cùng bị thiêu rụi thành tro, phần còn lại chìm xuống đáy biển, không gian rơi vào tĩnh lặng.

Không biết đã qua bao lâu, toàn bộ thân tàu đều chìm xuống, vùng biển này không có một tia sáng.

Kiều Thanh Thanh lấy cây nến trong ba lô ra: "Ngọn nến được bọc trong túi kín, chưa bị ngấm nước, chắc vẫn còn dùng được."

Thiệu Thịnh An lấy bật lửa thắp nến, ánh sáng yếu ớt le lói, sau đó bắt đầu chói sáng hơn, thắp sáng cả vùng đất trời nho nhỏ này, thật sự khiến người ta muốn rơi lệ vì xúc động.

Không biết là ai vẩy vẩy nước, mang một tấm gỗ nhỏ tới, Kiều Thanh Thanh nghiêng cây nến, đổ sáp nến lên tấm gỗ đó để cố định cây nến.

“Thật tốt quá.” Lưu Chấn nhẹ giọng nói.

Bọn họ đều vây quanh ngọn nến. Ánh nến phản chiếu trong mắt mọi người, trong làn khói trắng cuồn cuộn còn chưa tan, nhìn họ giống như những tín đồ hành hương thành kính.

Mặt nước khẽ gợn sóng, tấm ván gỗ đung đưa theo sóng nước, sáp nến trào xuống rồi nhanh chóng đông cứng lại.

Trời đã sáng, sự hỗn loạn trên mặt nước càng rõ nét hơn. Người nhà Kiều Thanh Thanh vẫn ở nguyên chỗ cũ, sau một đêm nghỉ ngơi, cuối cùng mọi người cũng thấy khỏe hơn. Tạm thời họ không thiếu thức ăn, nên không xuống nước bắt cá.

“Mấy con cá này đủ để chúng ta ăn mấy ngày.” Ba Thiệu nghe thấy nắp sọt trúc khẽ lay động, cười cười đưa tay sờ kiểm tra, nắp sọt trúc vẫn chặt, không bị hư hại.

"Tôi sợ ăn cá sống, tôi thực sự muốn ăn cá nấu chín." Tăng Quang Vũ nói.

"Đợi tìm về được đất liền rồi hẵng nói. Bây giờ trời đã sáng, chúng ta đi thôi. Khu vực này quá nguy hiểm, mặc dù hai ngày qua không có cá mập tấn công." Kiều Thanh Thanh lắc đầu.

Cô cảm thấy không thể ở lại nơi này lâu hơn được nữa.

“Vậy thì đi thôi.”

Mọi người không phản đối, chèo thuyền gỗ rời khỏi vùng nước này.

Có người sau khi nghỉ ngơi hồi phục sức lực cùng họ cũng bắt đầu rời đi, cũng có người bắt đầu vơ vét vật dụng, tìm kiếm người thân bạn bè, vùng biển này trở nên náo nhiệt.

"Chúng ta không cướp sao? Bọn họ đều vơ vét đồ kìa."

"Đúng vậy, ở trong nước có rất nhiều vật tư của hạm đội, bọn họ đều đang trộm kìa."

Liễu Chiêu Vân cũng định rời đi, chỉ còn lại hai người đồng hành đang cảm thấy khó hiểu.

Liễu Chiêu Vân nhìn bóng lưng của nhóm người Kiều Thanh Thanh, lắc đầu nói: "Rời khỏi nơi này trước đi, lát nữa tìm vật tư sau cũng được, trong nước chỗ nào cũng có cá, chẳng lẽ chết đói sao? Hai người không đi, tôi sẽ tự đi."

Những người này có được bao nhiêu phần bản lĩnh của gia đình Kiều Kiều chứ? Gia đình họ rời đi ngay khi trời sáng chắc hẳn phải có lý do, vì thế Liễu Chiêu Vân quyết định làm theo.

"Đừng mà chị Liễu, em đi với chị.”

“Em cũng đi, chị Liễu, em cũng đi với chị.”

Sau khi trời sáng, tình cảnh bi thảm trên mặt nước càng hiện lên rõ nét hơn.

Những mảnh vụn cháy thành than và xác người ở khắp mọi nơi. Rất nhiều thi thể trương phình lên, nổi trên mặt nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận