Thiên Tai Càn Quét

Chương 480: Vô Đề

Chương 480: Vô Đề

"Nếu như con ngủ gật, những chiếc chuông này có thể nhắc nhở con. Những chiếc chuông này không những có thể cảnh báo động đất mà nếu có người ngoài đến gần cũng sẽ bị con phát hiện." Kiều Thanh Thanh tở vẻ nhẹ nhõm tự tin: "Cho nên đêm nay mẹ yên tâm ngủ đi."

"Xem pháo hiệu kìa." Thiệu Thịnh Phi chỉ vào bầu trời kêu lên: "Oa, nơi đó cũng có."

Buổi tối có rất nhiều pháo hiệu, khoảng cách xa xôi, bọn họ chỉ nhìn thấy ánh lửa pháo hiệu ở chân trời. Kiều Tụng Chi bùi ngùi: "Thị trưởng La làm chuyện tốt quá, ông ấy đúng là người tốt, hi vọng có nhiều người được cứu vớt." Pháo hiệu là do thị trưởng La chủ trương sản xuất số lượng lớn đưa lên thị trường, giá không đắt, mười cân thức ăn có thể mua được một bộ. Sau khi Kiều Tụng Chi nghe được tin này, ấn tượng với thị trưởng La tăng vọt.

"Tối nay gần tám giờ chúng ta bắn pháo à?" Kiều Tụng Chi hỏi. Kiều Thanh Thanh gật đầu.

Pháo hiệu do Thiệu Thịnh Phi bắn, ba người mong đợi nhìn xung quanh, đáng tiếc tám giờ tối không thấy pháo hiệu cùng màu dâng lên.

"Lần sau bắn tiếp, chờ chúng ta đi trở về đến gần hơn hãy bắn." Kiều Thanh Thanh nói.

Lúc ngủ, Kiều Thanh Thanh ngủ ở phía ngoài cùng. Thiệu Thịnh Phi ngủ ở trong cùng, gần như vừa nằm xuống hắn không hề lo âu đã ngủ thiếp đi, nhanh chóng ngáy khò khò. Kiều Tụng Chi bật cười, bà ấy đắp chăn cho Thiệu Thịnh Phi, lại vén lại chăn cho Kiều Thanh Thanh, lúc này mới yên tâm nhắm mắt. Mấy phút sau, Kiều Thanh Thanh cũng ngủ thiếp đi.

Ở một nơi khác, Thiệu Thịnh An thức giấc mấy lần, có lần mở mắt ra nghe thấy tiếng động kì lạ. Anh trừng mắt nhìn phía trước, đôi mắt thích nghi với sự tối tăm, anh mơ hồ nhìn thấy một hình bóng.

Có người đang âm thầm đến gần bọn họ.

Thiệu Thịnh An khẽ cầm dao, lúc người kia đưa tay thăm dò, anh nhảy lên nhào qua.

"Ôi!"

"Sao thế?" Ba Thiệu tỉnh giấc, quá tối nên ông không thấy gì cả, chỉ nghe tiếng đánh nhau. Ông vội vàng mở chốt đèn trên đầu.

Vào giây phút đèn trên đầu lóe lên, đúng lúc Thiệu Thịnh An chế ngự người kia trên đất.

"Khụ khụ, đừng đánh nữa, tôi không phải người xấu."

Dưới ánh đèn là một người đàn ông dính đầy máu me, anh ta bị Thiệu Thịnh An vặn ngược hai tay, đau đến mức nhăn nhó.

"Thả tôi ra, anh làm gì vô duyên vô cớ đánh người ta, tôi chỉ đi ngang qua thôi." '"Đi ngang qua thì anh nhón chân lén lút làm gì?" Thiệu Thịnh An quát, đồng thời càng dùng sức.

"A a a, đau, thả tôi ra tôi không dám, thả tôi ra lần sau tôi không dám nữa."

"Cút xa một chút, đừng để tôi trông thấy anh nữa." Thiệu Thịnh An dùng lực đè thêm lần nữa mới buông tay: "Cút."

Người đàn ông chạy lộn nhào.

"Bên ngoài thật sự không an toàn, cũng may chỉ có một người này, nếu một đám người đến phải làm sao bây giờ. Không biết bên Thanh Thanh có an toàn không?" Mẹ Thiệu lo lắng hỏi.

Thiệu Thịnh An vừa muốn nói chuyện, mặt đất lại rung chuyển, sắc mặt anh thay đổi.

"Ba mẹ mở đèn trên đầu lên đi." Thiệu Thịnh An cũng mở đèn của mình, trước khi ngủ bọn họ đã đeo vào, dự phòng lúc xảy ra tình huống bất ngờ có thể chiếu sáng kịp lúc.

"Ôi A Hà, tôi đỡ bà."

Một bên khác, tiếng chuông đinh đang vang lên, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Kiều Thanh Thanh gần như nhảy lên, lập tức lay tỉnh Kiều Tụng Chi và Thiệu Thịnh Phi, sau đó dọn chuông và lều vải.

Bọn họ không vội vàng rời đi mà ngồi xổm trên mặt đất giữ vững thân thể, mở đèn chiếu quan sát xung quanh. Ba người phụ trách quan sát một mảnh hình quạt của riêng mình, Kiều Thanh Thanh vẫn còn chú ý dưới chân. Hôm qua, khi giây phút khe hở xuất hiện dưới chân khiến cô sợ hãi cả đời khó quên được. "Hình như không bị nứt nhiều như dư chấn ban ngày, có lẽ đêm nay cũng như thế Kiều Tụng Chi khẽ nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận