Thiên Tai Càn Quét

Chương 82: Vô Đề

Chương 82: Vô Đề

Kiều Tụng Chi cười nói: "Bà thông gia không cần khách sáo, chúng ta đều là người một nhà, hơn nữa cuộc sống không phải chính là chuỗi ngày ăn uống, quậy phá hay sao? Bà không cần phải kiêng dè. Ông thông gia nói rất đúng , gia đình chúng ta quả thật tích trữ rất nhiều thứ, đủ cho cả nhà sử dụng."

"Vẫn là Thanh Thanh tài giỏi, phải cảm ơn Thanh Thanh đã tích trữ nhiều đồ như vậy." Mẹ Thiệu ngượng ngùng nói: "Còn có cái cát vệ sinh của mèo kia cũng rất dễ dùng."

“Nhà của chúng ta không có nhiều mùi nhưng nước bên ngoài có mùi khó chịu nên cát vệ sinh của mèo thực sự hữu ích.” Kiều Tụng Chi nói.

"Khi cánh cửa bên cạnh được mở ra nó bốc lên mùi rất hôi thối giống như nước cống. Có lẽ cống đã đổ ngược, không thể lấp kín được." Mẹ Thiệu nói thêm.

“Không thể nào! Vậy bao giờ nước mới rút?”

Hầu hết các chủ đề bàn luận của mọi người đều bắt đầu giống như chủ đề của gia đình Kiều Thanh Thanh và kết thúc với hy vọng rằng lũ sẽ rút.

Đúng vậy, khi nào nước sẽ rút?

Kiều Thanh Thanh trầm mặc không nói lời nào, nước sẽ phải rút, nhưng không phải bây giờ!

Sau bữa tối, Thiệu Thịnh An đi rửa bát đĩa, Kiều Thanh Thanh lên sân thượng để xem vụ thu hoạch hôm nay - những cành cây ướt mà bố Thiệu đã thu dọn và trải ra trên mặt đất để phơi khô. Cô nhìn lên bầu trời, sau khi mưa tạnh trời vẫn còn rất nhiều mây, cô nhớ rằng mặt trời sẽ không xuất hiện cho đến khi trời ấm lên.

Trước khi nhiệt độ tăng cao, nhiệt độ sẽ giảm mạnh và mặt trời sẽ không xuất hiện trong vài năm nữa.

Có đủ chất đốt ở nhà, củi còn có thể được dùng để phơi quần áo.

“Em dâu, bên ngoài có người gõ cửa.” Kiều Thanh Thanh vừa đi xuống lầu đã nghe thấy Thiệu Thịnh Phi nói như vậy.

"Để em đi xem."

Người đang gõ cửa chính là Trịnh Thiết Huy.

“Có chuyện gì vậy, chú Trịnh?” Kiều Thanh Thanh hỏi qua khe cửa.

"À Thanh Thanh, đèn trong nhà cháu khá sáng. Có máy phát điện đúng là tốt quá. Chú muốn sạc nhờ điện thoại và máy tính ở nhà cháu có được không?"

"Được, theo quy tắc cũ, trao đổi đồ vật là được."

Trịnh Thiết Huy thở dài: "Cùng là hàng xóm với nhau cháu tính toán rõ ràng quá. Nhà cháu vẫn bật máy phát điện, chú cũng không dùng nhiều điện để sạc các thiết bị điện tử mà!"

"Chỉ cần bật máy phát điện là phải đốt xăng, cực kì tốn kém. Chú Trịnh, nếu chú không cần sạc điện, cháu sẽ đóng cửa."

"Được rồi, được rồi. Vậy thì cứ trao đổi đi, miếng ngọc bội này có thể sạc được bao nhiêu lần?"

Kiều Thanh Thanh cầm lấy, nhìn một chút rồi nói: "Mười lần."

Trịnh Thiết Huy không giấu được sự đau lòng trong mắt nhưng bây giờ vật tư thiếu thốn, ông ta không thể làm gì được.

Sau khi nhét một túi thiết bị điện tử cho Kiều Thanh Thanh, ông ta quay trở lại, cô mở túi ra thì thấy bên trong có năm chiếc điện thoại di động, hai máy tính xách tay, ba ipad và sáu đèn pin sạc. Cửa vừa định đóng lại, trong hành lang liền có động tĩnh, là bà Vương đi tới, bà ấy cũng nhét một cái túi qua khe cửa sắt, sau đó đưa cho cô một cái túi khác: “Bà không biết là ai gửi nhầm hàng. Cậu bé chuyển phát nhanh nói rằng có ai đó gửi cho bà nhưng bà không liên lạc được với người gửi. Ôi, thật ngượng ngùng, bây giờ trong nhà bà có rất nhiều đậu xanh và khoai tây, bà cũng không thể ăn hết. Mọi người trong nhà ăn đến phát sợ rồi! Nhà bà còn rất nhiều, mấy ngày qua bà thử gieo trồng, giá đỗ đã nảy mầm thật rồi. Hiện tại bà đang trồng khoai tây, sau này đổi khoai cho cháu.”

Kiều Thanh Thanh cười đáp: "Được ạ, vậy cháu chờ bà mang khoai tây đến trao đổi. Túi giá đỗ này thực sự rất tươi, bây giờ thiếu nhiều thứ quý hiếm như vậy thì cũng đáng năm lần sạc."

Bà nội Vương vui vẻ đỡ lan can đi xuống lầu, Kiều Thanh Thanh vừa vào nhà đóng cửa lại liền nghe thấy bà lớn tiếng nói: " Đổi được rồi. Đêm nay đi ngủ sớm một chút đêm mai là có đèn pin rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận