Thiên Tai Càn Quét

Chương 640: Vô Đề

Chương 640: Vô Đề

Nhưng cuối cùng cô vẫn nắm tay mẹ.

Lại nắm tay mẹ lần nữa.

Kiều Thanh Thanh nắm thật chặt tay Kiều Tụng Chi, hai người như ếch xanh sôi trào trong nước, muốn thừa dịp nhiệt độ nước còn chưa quá cao trói chân cô lại, cô muốn bơi về nơi của mình.

Phía trước một người dần tới gần, là Thiệu Thịnh An.

Anh ra hiệu sau đó đưa một tay giữ chặt Kiều Thanh Thanh, một tay giữ chặt Kiều Tụng Chi. Mấy phút sau, Thiệu Thịnh An mới ra hiệu cho hai người nọ nổi lên mặt nước.

"Bà thông gia!" Mẹ Thiệu ông thùng gỗ, kích động gọi.

"Ôi, A Hà, bà không sao thì tốt rồi." Kiều Tụng Chi thở dài một hơi, vừa rồi bà ấy tìm một phen mà không thấy mẹ Thiệu, sắp bị hù chết rồi.

Kiều Thanh Thanh lấy mặt nạ xuống, vuốt mặt hỏi: "Có bị thương không ạ?"

"Không có, hai ba con xuống nước cả rồi." Ba Thiệu vội nói.

Lúc đang nói chuyện, lửa càng lớn rơi xuống, nhóm người Kiều Thanh Thanh lại lặn vào trong nước. Cô ra hiệu với ba Thiệu, chỉ vào túi ông đeo trước ngực, đó là đồ mình để lại cho ông. Bên trong có hai bộ đồ lặn, đề phòng cô không trở về kịp hoặc xảy ra chuyện bất trắc thì ba Thiệu và Thiệu Thịnh Phi có đường lui.

Ba Thiệu ngậm chặt miệng khoát tay với cô, ý là tạm thời không cần dùng đến. Trên đầu ông và Thiệu Thịnh Phi đội thùng gỗ, chờ khi không thở nổi mới mở thùng ra ngoi lên hít một hơi không khí nóng rực rồi lặn xuống, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Bọn người Tống Tam Hà ở bên cạnh cũng làm như thế.

Kiều Thanh Thanh lơ lửng trong nước ngửa đầu nhìn bầu trời.

Nếu đây là cảnh trong phim thì chắc chắn vô cùng hùng vĩ mỹ lệ, nhưng thực tế xảy ra nó là từ chỉ cái chết. Không hề xinh đẹp, tràn ngập tiếng kêu thảm, cháy khét, phá hủy và tuyệt vọng.

Màu đỏ của lửa xuyên qua nước phản chiếu trong mắt cô, cho dù không nhìn thấy tình huống trên mặt nước nhưng cô có thể tưởng tượng được ở trên thuyền có rất nhiều người nhảy xuống nước như bỏ viên sủi cảo vào nước.

Tâm trạng Kiều Thanh Thanh vô cùng phức tạp, cô chết vì động đất nên không biết thiên tai sau động đất lại như thế. Đây đúng là trời đất cùng nhau sụp đổ.

Đến nước này, đây là lần đầu tiên trong đầu Kiều Thanh Thanh nảy sinh một suy nghĩ.

Còn có thể sống sót ở thế giới này sao?

Việc này không liên quan đến nhân loại nữa rồi.

Cô nghĩ có lẽ nhân loại sẽ diệt vong, có lẽ ngàn năm vạn năm sau, sinh vật tiến hóa quy luật khởi động lại, nhân loại sẽ xuất hiện lần nữa. Song, cô chưa từng nghĩ thế giới này sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, biến mất không thấy gì nữa.

Bỗng nhiên, cô có một suy nghĩ mãnh liệt, cô muốn ngoi lên xem thế giới này.

Xem một lần cuối cùng.

Kiều Thanh Thanh bắt đầu ngoi lên, Thiệu Thịnh An vội đuổi theo cô, dỡ một chậu gỗ trên thuyền nhà mình xuống, đã chậm che đầu Kiều Thanh Thanh một bước.

Sau khi ngoi lên, tiếng kêu khóc khi rơi vào đường cùng và tiếng kêu khóc đau buồn chui vào lỗ tai cô. Kiều Thanh Thanh cảm giác linh hồn của mình bị tiếng khóc này kéo vào địa ngục sâu thẳm. Cô hít sâu một hơi, sự đau đớn trong mắt biến mất.

Cô không chớp mắt nhìn xung quanh, lúc này Thiệu Thịnh An ngoi lên che chậu gỗ lên đầu hai người, hai người ở cạnh nhau.

Toàn bộ thế giới chìm trong lửa và hơi khói, nhiệt độ trong mặt nước rất cao, lửa vừa rơi xuống bị dập tắt tỏa khói ra, khói lượn lờ lên cao làm ánh mắt cô trở nên mơ hồ. Kiều Thanh Thanh nhìn thấy thuyền của đội tàu Thang Châu rời rạc, tất cả thuyền bị đốt cháy, trên thuyền không thấy bóng dáng ai cả, có lẽ đều trốn trong nước. Cô có thể thấy người sống sót thỉnh thoảng ló đầu ra khỏi nước, hít một hơi sau đó nhanh chóng chui trở về. Một giây sau một đám lửa rơi xuống để lại luồng khói trắng.

Bầu trời sáng rực, chói mắt, Kiều Thanh Thanh nghĩ chắc là bầu trời có một ngọn núi lửa vô cùng tận. Nó không bị khống chế, trói buộc, không bị áp chế tùy ý tích góp lửa giận mấy ngàn mấy vạn năm, khiến thế giới phải run rẩy, đốt cháy hầu như không còn gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận