Thiên Tai Càn Quét

Chương 582: Vô Đề

Chương 582: Vô Đề

“Đằng đó giống như có một chiếc thuyền."

Đêm hôm đó, một đoàn thuyền cập bến, đèn pha bật sáng trưng, họ bắc cầu gỗ, người trên thuyền bắt đầu dỡ hàng. Động tĩnh rất lớn khiến những người sống sót vốn dĩ đều ngủ sớm nhưng đêm nay lại cùng nhau thức.

"Oa, đây là thuyền Diệp Sơn tới cứu sao? Nhiều người như vậy ư?"

"Đó là con lợn sao?"

"Còn có cả vịt nữa kìa!"

Mọi người tụ tập tại bờ biển, ánh mắt sáng ngời nhìn chiếc thuyền bàn luận sôi nổi, thậm chí có người từ đại doanh trại cũng tới kiểm tra.

Kiều Thanh Thanh cảm thấy hơi kỳ lạ: "Thịnh An, anh có cảm thấy quân phục của người đàn ông đó có chút không đúng không?"

"Rất khác với trang phục của Diệp Sơn." Thiệu Thịnh An cũng nhận ra điều đó, dù sao thì hai người cũng đã từng làm việc trong đội an ninh và có hiểu biết nhất định về binh lính Diệp Sơn, ít nhất họ có thể nhận ra rằng quần áo của binh lính Diệp Sơn không giống như thế này. Một linh cảm chẳng lành trỗi dậy trong lòng cô. Tống Tam Hà và Lưu Chấn hào hứng đi về phía trước, hy vọng có thể liên lạc với cấp trên của họ, nhưng những gì Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An có thể nhận ra thì họ sao có thể không thấy. Rất nhanh, bọn họ đã trở lại, Kiều Thanh Thanh nhìn thấy khuôn mặt bị sốc của họ, cô chưa bao giờ thấy biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của Tống Tam Hà, sắc mặt tồi tệ như thể trời sập xuống vậy.

"Anh Tống, có muốn vào nhà tôi một lát không?" Thiệu Thịnh An mời.

Tống Tam Hà sửng sốt ngẩng đầu lên, sau đó lại gật đầu. Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, trong lòng Kiều Thanh Thanh không ngừng chùng xuống. Tống Tam Hà và những người khác đã biết được tin tức khủng khiếp gì sao?

Hai người tuyệt vọng đến doanh trại của Kiều Thanh Thanh, Kiều Thanh Thanh lại nhìn Lưu Chấn, Lưu Chấn vốn là người luôn hoạt bát và nói nhiều nhưng giờ phút này cậu ấy cũng chẳng nói gì chỉ đầu rũ xuống, dường như cậu ấy rất sốc.

“Cậu có thể kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không?” Thiệu Thịnh An nói một cách chân thành đầy vẻ quan tâm, điều này khiến Tống Tam Hà, người bị đang bị ảnh hưởng tâm lí nặng nề cảm thấy có chút tâm sự. Anh ta biết vợ chồng Thiệu Thịnh An tính cách tốt nên có nói với họ cũng không sao.

Tống Tam Hà thở dài nói: "Cậu biết hạm đội này từ đâu tới không? Là từ Thang Châu tới đấy."

"Thang Châu sao?" Thiệu Thịnh An kinh ngạc.

Kiều Thanh Thanh hỏi: "Có phải Thang Châu, cách Tây Thành ngàn dặm về phía đông nam không?"

Tống Tam Hà nhàn nhạt gật đầu. Kiều Thanh Thanh cũng vô cùng kinh ngạc, cô nhìn về phương hướng phía hạm đội kia vừa đáp xuống, hướng kia không phải là Diệp Sơn sao?

Thanh Thanh luôn nghĩ trận động đất khiến đất bị xé nát sinh ra biển, biển chia cắt căn cứ nên xã khu mới và Diệp Sơn ở đối diện nhau. Không chỉ cô mà tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Những lời tiếp theo của Tống Tam Hà đã xác minh thêm phỏng đoán đáng sợ này.

"Bọn họ từ đối diện đi thuyền tới, lái hơn mười giờ, trừ tránh chướng ngại vật hay dòng nước xoáy cùng thời gian chuyển hướng thì hải vực cách xa ít nhất bốn năm trăm km, bọn họ nói dọc đường không gặp vùng đất nào khác." Tống Tam Hà khó khăn mở miệng, hiển nhiên anh ta cũng đang tiêu hóa tin tức này.

Kiều Thanh Thanh bình tĩnh lại: "Có lẽ là do động đất gây ra, hoặc là Thang Châu trôi về phía chúng ta, hoặc là đất của chúng ta trôi về Thang Châu, hoặc là hai vùng đất đã không còn ở vị trí ban đầu." Cô sợ hãi một hồi, may mắn thay, Thiệu Thịnh An và những người khác cũng ở đây, nếu không, khi cô không tìm thấy gia đình ở vùng đất này rồi lên thuyền đi tới vùng đất xa xôi khác nhưng cũng không tìm được họ thì thật tuyệt vọng biết bao! Chỉ nghĩ thôi mà cô đã không thể chịu đựng được rồi.

Thiệu Thịnh An cũng nghĩ tới chuyện này, anh nắm chặt tay Kiều Thanh Thanh, Kiều Thanh Thanh cảm thấy tay mình có chút run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận