Thiên Tai Càn Quét

Chương 375: Vô Đề

Chương 375: Vô Đề

"Có phải cái đó không?" Thiệu Thịnh An cũng đoán như thế.

"Có thể, nhìn xem tình hình tiếp theo thế nào đã."

Sau khi về nhà nói với người nhà tin tức này, ba mẹ Thiệu rất hoảng sợ: "Không phải chứ, nếu mưa axit còn tiếp tục thì muốn người ta sống thế nào?"

"Trên sân thượng bị mưa axit ăn mòn tạo thành rất nhiều lỗ nhỏ, mẹ sợ mấy hôm nữa trần nhà tầng 7 sẽ bị thủng mất." Mẹ Thiệu lo lắng nói.

"Đồ Phi Phi trồng cũng bị mưa axit ăn mòn trở nên tối đen, còn may bây giờ nó không có tâm trạng đi xem, nếu không chắc chắn sẽ khóc mất." Ba Thiệu lo lắng nói.

"Trần nhà tầng 7 rất dày, trước đó vì muốn mát hơn mà trải lớp cách nhiệt cũng rất dày, tạm thời không có vấn đề gì đâu. Nếu như thật sự xảy ra vấn đề thì chúng ta có thể xuống tầng sáu ở. Khó khăn chỉ là tạm thời, chịu đựng qua khoảng thời gian này là ổn, trong khoảng thời gian này xem như ở nhà nghỉ ngơi. Đúng không Thanh Thanh?"

Kiều Thanh Thanh gật đầu.

Sau khi những người khác nghe tuyên truyền thì phản ứng không giống nhau, có người vội về nhà, có người đứng đó chỉ trời mắng đất. Có người nghi ngờ, có người kêu to, có người nằm trên giường bệnh cảm nhận thân thể đau đớn, nhắm mắt rơi nước mắt.

Còn sống là chuyện rất đơn giản, mỗi người đều có bản năng sống còn, ăn cơm đi ngủ và thở. Song, có đôi khi còn sống lại vô cùng khó khăn, các chướng ngại vật liên tục ập tới, vượt qua một cái thì cái khác lại đến, giống như mãi mãi không có điểm cuối.

Sau đó, ba Thiệu sửa xong đôi giày kia, ông mang vào đi mấy bước, nhảy mấy cái: "Chẳng phải còn mang được sao, nếu hỏng nữa sẽ sửa tiếp, xấu thì sửa tiếp, không tin..." Giọng điệu của ông hung dữ, lúc nói trừng mắt, không biết ông nói không tin là chỉ giày hay nói thứ khác.

Thời gian ở nhà tránh tai họa bắt đầu lần nữa.

Cả nhà bọn họ không hề đi ra ngoài, trái lại có người đến tìm Kiều Thanh Thanh hỏi cô có thuốc không, có thể khám bệnh cho người nhà họ không. Bệnh nhẹ thì Kiều Thanh Thanh cố sức chữa, bệnh nặng cô không còn cách nào.

Cô từ từ bắt đầu hiểu ra, năm đó khi bác sĩ Ngụy đứng ngoài phòng bệnh, sắc mặt của bà có vẻ bình tĩnh nhưng lại kìm nén biết bao sự bất đắc dĩ và đau khổ. Cô vốn nghĩ rằng lòng mình đã vững như bàn thạch, cô thấy nhiều sự vùng vẫy, nhiều cái chết như thế khiến cô nghĩ mình đã miễn dịch với cái chết. Song, sự thật ngược lại, mấy năm nay sau khi trùng sinh, mỗi một sinh mệnh mất đi trước mặt cô đều khiến cô âm thầm đau khổ thật lâu.

Cô cảm thấy mình đang trở nên yếu ớt, nhưng bản năng sinh tồn lại nói với cô đây cũng là một quá trình khiến cô mạnh mẽ hơn.

Thiệu Thịnh An thấy cô nhíu mày mờ mịt nói ra sự hoang mang của mình, trong mắt lại có nước mắt vui mừng. Anh nghiêm túc nói với Kiều Thanh Thanh: "Trực giác của em không sai, Thanh Thanh, mềm lòng không phải là chuyện xấu. Lúc gặp được người xấu chúng ta chưa từng nương tay, nhẫn tâm và mềm lòng không hề mâu thuẫn. Anh không muốn em nhìn cái chết nhiều quá thành quen, mặc dù chúng ta đã nhìn thấy quá nhiều chết chóc, nhưng anh mong sinh mệnh vẫn quý giá trong mắt em, như thế em sẽ càng thấy trân trọng sinh mệnh của mình. Đây là một sự mạnh mẽ, anh rất vui."

Lời nói này khiến Kiều Thanh Thanh ngẩn người rất lâu, thật lâu sau mắt cô đỏ lên, khẽ gật đầu.

Ngày thứ tư sau khi mưa axit biến mất, thị trưởng La đối mặt với nhiều áp lực suýt nữa không chống chọi được, đột nhiên mưa axit tiếp tục rơi.

Trên đường phố không có ai cả, sau mấy ngày tuyên truyền thì phần lớn mọi người không đi ra ngoài. Vài người ở ngoài dựa vào kinh nghiệm mưa axit lần đầu mà tránh đi.

Xe vận chuyển vật liệu đến nhà tránh tai họa nhanh chóng chạy đến, kính chắn gió không chịu được mưa axit nên nhanh chóng bị ăn mòn loang lổ, cần gạt nước không nhúc nhích, tầm mắt tài xế bị cản trở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận