Thiên Tai Càn Quét

Chương 426: Vô Đề

Chương 426: Vô Đề

Thỉnh thoảng vẫn có vài con quạ xuất hiện đánh lén, nhưng cũng có khi mấy ngày liền không thấy con nào.”

Sau khi ăn cơm xong Kiều Thanh Thanh đi rửa chén, rửa xong thì ngồi trong phòng khách xem ti vi một cách lơ đãng.

Địa điểm làm việc của Thịnh An chỉ xa hơn cô một chút, bây giờ đáng ra phải về đến nhà rồi chứ.

Mẹ Thiệu thấp thỏm trong lòng: “Có phải trên đường gặp phải chuyện gì nên về trễ không?”

Kiều Thanh Thanh an ủi: “Con với đồng nghiệp lập nhóm cùng nhau trở về, Thịnh An chắc cũng giống như vậy, chúng ta chờ thêm một lát nữa đi ạ, nơi anh ấy làm việc tương đối xa, có thể ngày mai anh ấy mới về đến nơi, dù sao bọn con cũng có tận ba ngày nghỉ, không cần phải vội.”

Tại một ngã tư nào đó, Thiệu Thịnh An bỗng nhiên nghe thấy tiếng ai gọi “Lâm Thanh Thanh”, anh bèn đi chậm lại.

Phía sau lại có tiếng người gọi “Lâm Thanh Thanh”, “Kiều, Kiều Thanh Thanh”

Thiệu Thịnh An rốt cũng xác định được là người này đang gọi mình, có lẽ là không biết tên anh cho nên mới gọi tên Thanh Thanh.

Anh dừng xe đạp, một chân chống xuống đất, nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến, một tay mở đèn pin chiếu qua.

“Cô là ai?”

Một bóng người gầy gò thò đầu ra khỏi con hẻm, nhìn anh đầy cảnh giác: “Anh là chồng của Kiều Thanh Thanh, tôi nhớ mặt anh, anh có thể, anh có thể giúp tôi một việc được không, cầu xin anh.”

Giữa lúc người nhà đang lo lắng, Thiệu Thịnh An rốt cục cũng trở về.

“Không có việc gì, đồng nghiệp của con mời con đến nhà anh ấy ngồi chơi một lát nên mới về trễ, con ăn ở nhà đồng nghiệp rồi, con không đói.” Thiệu Thịnh An tươi cười, lần lượt chào hỏi người trong nhà, cuối cùng nhìn về phía Kiều Thanh Thanh, nỗi nhớ trong mắt anh dường như sắp tràn cả ra ngoài. Anh giang tay ra, Kiều Thanh Thanh mỉm cười bước đến, hai người ôm chầm lấy nhau.

Thiệu Thịnh An về nhà muộn cũng bị giục đi tắm rửa. Kiều Thanh Thanh thu dọn quần áo cho anh, quần áo trong hành lý anh mang về đều đã giặt qua, chỉ là không có ánh nắng nên hơi có mùi.

Cô lấy quần áo ra, trong phòng khách có một cái tủ vải, trong tủ lắp hai chiếc đèn cực tím, quần áo trong nhà sau khi phơi khô xong đều cho vào đó chiếu tia cực tím để khử trùng.

“Thanh Thanh à, Thịnh An chắc đã gặp phải chuyện gì đó rồi. Nó ở trước mặt cười cười nói nói với chúng ta, sau lưng lại giống như tâm sự nặng nề. Nó không nói với chúng ta chắc là vì sợ chúng ta lo lắng đấy, lát nữa con thử dò hỏi nó một chút xem sao nhé.” Kiều Tụng Chi xách một bình nước vỏ dưa hấu đi ra, đến bên Kiều Thanh Thanh thấp giọng nói.

“Con biết rồi mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, nước dưa hấu đã cho đường chưa ạ?”

Kiều Tụng Chi vừa mỉm cười bày ly ra rồi rót nước vào: “Cho rồi, cho rồi, cho đường phèn cũ vào, ngọt lắm, Phi Phi ơi, đến đây uống nước dưa hấu này.”

Thiệu Thịnh Phi ngồi xổm trước cửa nhà tắm, cất cao giọng nói: “Chờ một lát, con đang đợi em trai mang quần áo bẩn cho con.”

Trong nhà vệ sinh, Thiệu Thịnh An rất bất đắc dĩ: “Anh đi chơi đi, anh không cần phải giặt quần áo cho em đâu, em tắm xong tiện thể giặt luôn là được.”

“Không thích, anh muốn giặt cơ, bây giờ anh giặt quần áo hơi bị siêu đấy nhé, em trai nhanh mở cửa, em trai mở cửa đưa quần áo bẩn đây cho anh nha.”

Mẹ Thiệu đang lau hai chiếc xe đạp cười ha hả: “Thịnh An, con đưa cho nó đi, dạo này anh trai con thích giặt quần áo lắm.”

Không còn cách nào khác, Thiệu Thịnh An đành phải đưa áo và quần của mình ra ngoài. Thiệu Thịnh Phi vui vẻ nhận lấy, nhét quần áo vào xô nước đã chuẩn bị sẵn bắt đầu vò.

Thiệu Thịnh An tắm rửa xong và giặt xong đồ lót thì quần áo của anh cũng đã được Thiệu Thịnh Phi giặt và vắt xong, đang phơi chung với quần áo của Kiều Thanh Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận