Thiên Tai Càn Quét

Chương 464: Vô Đề

Chương 464: Vô Đề

Anh ta cảm thấy đây là hiện tượng mang tính tích cực, dù sao bây giờ dân cư ở xã khu trung tâm cũng quá đông. Lúc đó để xã khu mới có thể chứa chấp nhiều dân cư hơn giúp tập trung quản lý nên dù không thể xây nhà quá cao bởi nhiệt độ cực nóng nhưng vẫn xây khá san sát. Một khi xảy ra động đất, khó lường được hậu quả.

“Thị trưởng, mấy ngày nay chú luôn xúc tiến kế hoạch sơ tán, đến bây giờ vẫn chưa tiến triển do các phương diện khác cản trở. Cháu thấy dân chúng tự động di chuyển trái lại sẽ khả thi hơn.”

Sao thị trưởng La lại không rõ ý của Đàm Kiến Lĩnh được.

“Nhưng đó cũng chỉ là số ít mà thôi.” Lúc thành lập xã khu mới tốn bao nhiêu công sức thì giờ muốn sơ tán gặp phải sự cản trở mạnh bấy nhiêu.

Chỉ dựa vào những lời tiên đoán đó vốn chẳng thể đả động được tới các thế lực và tập đoàn khác. Dẫu ông nắm trong tay chính phủ bên đây thì vẫn có những quan điểm bất đồng, mười mấy người lãnh đạo cấp cao thống nhất ý kiến thì đã sao? Sư trưởng Bành ở Diệp Sơn đồng ý thì thế nào? Căn cứ lớn như vậy, dân số mấy trăm nghìn đến mấy triệu người nào đâu dễ bị tác động bởi những người như họ. Dân chúng là nước, “nước chở được thuyền nhưng cũng lật được thuyền”, bọn họ không thể cứng rắn ép buộc người dân sơ tán. Qua mấy năm thiên tai này, ông hiểu tâm lý dân chúng nhạy cảm biết bao nhiêu. Nếu ép bọn họ chuyển nhà rời khỏi xã khu mới thì chắc chắn sẽ gây lên một trận rung chuyển hỗn loạn lớn không thể kiểm soát. Để gắn bó trật tự nền móng của một căn cứ lớn như vậy vốn đã hơi gượng ép, giờ lại có hiện tượng rối loạn thì động đất chưa đến, cả căn cứ đã bị lật úp rồi.

Những gì ông có thể làm bây giờ chỉ có việc phát thông báo khẩn cấp và tiến hành diễn tập phòng chống thiên tai, nhưng hiệu quả của hai cách này cực nhỏ.

Nhìn dáng vẻ khổ sở của ông, Đàm Kiến Lĩnh cũng buồn trăn trở theo: “Chú đã dốc hết sức lực rồi, thị trưởng.”

Thị trưởng La hít sâu một hơi: “Để người dân chủ động di chuyển là một hướng đi không tệ. Cháu bảo Diệp Trường Thiên lập một phần báo cáo khả thi nộp lên nhé.”

“Vâng, cháu hiểu rồi.”

“Đúng rồi, công tác phân bổ tài nguyên tiến hành thế nào?”

“Tiến độ khá ổn, theo hướng kho lúa.”

Đêm còn rất dài, bóng đêm mịt mùng, ánh đèn ở văn phòng thị trưởng sáng đến khuya.

Sâu trong lòng đất loài người chưa thể chạm tới bỗng có sự biến động. Trong cục địa chấn mới thành lập, dụng cụ thoáng dao động, dao động không vượt qua 0,26 giây và chưa đạt đến ngưỡng giá trị mà dụng cụ nắm bắt, hiển nhiên chuông cảnh báo không vang. Chuyên gia trực ban động đất bừng tỉnh khỏi cơn ngái ngủ mỏi mệt, xem lại màn hình, mọi thứ đều bình thường.

Tại bờ biển cách căn cứ người sống sót hơn một nghìn km, nước biển rút đi, chỉ để lại một loạt tảng đá lớn trơ trọi. Nơi xa, vô số bọt khí ùng ục xông ra từ trong nước biển, các loại cá quay cuồng trong nước, đám cua bò lên đá ngầm. Sâu trong đại dương, tất cả tĩnh lặng đến lạ thường, mặt nước không một gợn sóng như thể gió đã bị chặn khỏi nơi này.

Tại một thôn xóm bỏ hoang ngoài căn cứ, cả gia đình Kiều Thanh đang chữa lành cơn mỏi mệt sau khi bận rộn suốt một ngày trong giấc mơ.

Lúc say ngủ, Kiều Thanh Thanh mơ thấy cảnh tượng động đất kiếp trước. Cô đang bị giam giữ vào thời điểm đó, khi mà phiên tòa xét xử tội giết người của cô đã kết thúc. Trong phòng giam, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một vùng đen kịt. Ban đêm mất ngủ, cô suy nghĩ rất nhiều, mặc cho bản thân lún sâu vào giấc mơ tươi đẹp với quá khứ. Chẳng sao hết, đằng nào cũng sắp tới ngày chết của mình rồi. Bỗng nhiên trước mắt cô sáng lên, ánh sáng này vô cùng bắt mắt, khiến người ta không thể bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận