Thiên Tai Càn Quét

Chương 264: Vô Đề

Chương 264: Vô Đề

“Con có kịp về đến nhà không?”

Kiều Thanh Thanh nghe thấy tiếng động nên mở túp lều ra, bắt gặp ngay khuôn mặt tươi cười của Thiệu Thịnh An. Theo bản năng, cô lao tới ôm chầm lấy anh, vui mừng bảo: “Sao anh lại về thế?”

“Buổi tối là đã làm xong công việc rồi, trong đội ngũ nói rõ ngày mai sẽ xuất phát trước khi mặt trời ló rạng, con không thể đợi nữa nên tự về trước. Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.”

Đôi mắt của Kiều Tụng Chi đỏ hoe: “Thằng ngốc này, lo chăm sóc cho bản thân mình thật tốt mới là điều quan trọng nhất, làm việc cực khổ như vậy đừng có về gấp rút như thế, sinh nhật của mẹ chỉ là chuyện nhỏ thôi, mọi năm đều có mà.”

“Con sợ về không kịp.” Thiệu Thịnh An nắm lấy tay của Kiều Thanh Thanh cùng đi vào trong lều, chào hỏi ba Thiệu mẹ Thiệu và Thiệu Thịnh Phi trước rồi mới cười cười nhìn Kiều Tụng Chi: “Mấy năm nay, mọi người trong nhà mừng sinh nhật đều là quây quần cùng nhau, bây giờ nhà mình dọn đến làng Diệp Sơn, người đầu tiên trong nhà mừng sinh nhật đương nhiên là cũng phải cùng nhau tổ chức chứ.”

Anh nhìn nhìn đồng hồ, sắp đến mười hai giờ rồi, ngày sinh nhật của Kiều Tụng Chi sắp sửa trôi qua.

“Đã thổi nến chưa?” Anh lo lắng hỏi.

Kiều Tụng Chi đáp lại ngay: “Vẫn chưa thổi nữa.”

Mẹ Thiệu ngây người ra một hồi mới kịp phản ứng trở lại: “Chưa, vẫn chưa mà.”

Kiều Thanh Thanh lấy ra một cái bánh bao mới để Thiệu Thịnh An thắp nến.

Anh thắp sáng ngọn nến lên, cẩn thận cắm vào cái bánh bao, nhìn Kiều Tụng Chi với dáng vẻ mong đợi: “Mẹ, Mẹ ước nguyện đi.”

“Được.” Ngày sinh nhật hôm nay, Kiều Tụng Chi nhìn vào ngọn nến lần thứ hai và ước cùng một điều ước.

Bà ấy thổi tắt ngọn nến đi, đưa cái bánh bao cho Thiệu Thịnh An ăn: “Con ăn đi.”

“Vậy một mình con ăn hết nhé, đúng lúc con đang đói.” Thiệu Thịnh An cắn vài ba miếng là ăn hết cái bánh, Kiều Thanh Thanh kêu anh đi tắm rửa.

“Em đi chuẩn bị nước để anh tắm.”

Thiệu Thịnh An cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, lại thay thêm bộ quần áo, ngồi lại vào trong túp lều nói với mọi người trong nhà về khoảng thời gian làm việc đã trải qua trong một tháng gần đây. Anh không đề cập đến công việc của mình có cực khổ không, chỉ nói với bọn họ về tình hình ở thị trấn.

“Những người may mắn còn sống sót ở thị trấn cũng có khá nhiều đó, tụi con phân chia công việc với nhau, có người thì làm vệ sinh dọn dẹp và khử trùng, cấp trên điều con đến tòa thị chính, tụi con được điều đi lắp ráp hệ thống năng lượng mặt trời, với lại sau khi hoàn thành việc xây dựng lại đường dây thì kêu tụi con đi tháo những đường dây điện trước đây, đó là một hạng mục công việc lớn, thị trấn lớn như vậy căn bản là gỡ không xong, sau này thì không kêu tụi con gỡ nữa, hình như là chỗ đó cũng có tuyển thêm người, kêu những dân bản địa đi gỡ, nghe nói là thu mua theo ký.”

Mọi người đang mải mê nghe, đợi Thiệu Thịnh An nói tiếp, mọi người đều cảm thấy vẫn còn chưa nghe đủ.

Ba Thiệu tỏ vẻ hy vọng vô cùng: “Tháo dây điện không khó, ba cũng có thể làm được.”

“Con cảm thấy bọn họ muốn sử dụng lại kiến trúc ở trong thị trấn, tháng này chỗ nào bọn họ cũng đều khử trùng cả, bây giờ mùi ở trong thị trấn rất phức tạp, mùi hôi thối và mùi khử trùng trộn lẫn vào nhau, cái mùi đó khó ngửi vô cùng.”

“Thế lần này con trở về, có đến chỗ đó nữa không?” Mẹ Thiệu hỏi.

“Tạm thời không cần đi nữa, con nghe đội trưởng nói sẽ có người tiếp tay làm tiếp, chắc hẳn là công nhân ở nơi khác tuyển đến, đội chúng con lần này chắc là có thể nghỉ ngơi rồi đó.” Thiệu Thịnh An từ trong balo lấy ra một cuốn sổ: “Đây là sổ lương của con, sau này có thể cầm theo cuốn sổ này đi lãnh tiền công rồi đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận