Thiên Tai Càn Quét

Chương 59: Vô Đề

Chương 59: Vô Đề

Nhìn thấy vợ chồng Kiều Thanh Thanh cầm thuyền bè đi xuống, hai mắt sáng rực lên, "Tiểu Kiều Tiểu Thiệu, cô cậu cầm thuyền bè là cũng muốn đi ra ngoài sao?"

Kiều Thanh Thanh thấy tổng cộng có sáu người, nhưng chỉ có một chiếc thuyền bè, liền cười nói: "Ừ, trong nhà không còn nhiều đồ, cho nên đi mua một chút."

"Vậy thì tốt quá, chúng tôi không có đủ thuyền bè, lúc đầu nó tăng giá quá kinh khủng nên chúng tôi không mua, bây giờ muốn mua cũng không mua được, chúng ta có thể cùng nhau đi mua đồ ăn, cậu chỉ chở 2 người thôi phải không, vậy chở thêm một hai người chúng tôi nữa có được không?"

"Vẫn được."

Thuyền bè của Kiều Thanh Thanh chở thêm hai người, một hàng tấm người mặc áo mưa, bắt đầu xuất phát.

Sử dụng thuyền bè đòi hỏi phải có kỹ năng thuần thục, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An đã cố gắng thử trong vài phút trước khi có thể điều hướng nó thành thạo nếu có gặp mưa.

Thuyền bè đang trôi nổi trên mặt nước, các tòa nhà xung quanh bị bao phủ trong sương mù, Hoa Thành như trở thành một thành phố nổi. Trên mặt nước có rất nhiều mảnh vụn, mấy vật trôi dạt thường va vào, hai người còn lại trên thuyền bè không có việc gì làm nên bắt đầu câu cá. Họ mang theo một cái xô và một cái chậu vỡ, cũng như một số chai lọ, một số giẻ rách và một chiếc giày.

"Toàn là rác rưởi, vứt đi" mấy người 401 tức giận ném lại đồ đạc xuống nước.

Siêu thị Thanh Huy ngày hôm qua vẫn mở cửa, nhưng hôm nay đã đóng cửa, mọi người nhìn nhau ngơ ngác.

"Tại sao không thử một siêu thị khác, có một cái siêu thị khác ở phía trước kìa."

“Ở trường trung học cũng có một cái, nhưng không biết còn mở hay không.”

"Ôi trời, bây giờ giao thông thì bất tiện, bình thường tôi đi xe đạp năm phút là đến nơi, nhưng bây giờ chỉ sợ là phí sức, đi đến đó cũng không biết có mở cửa không nữa.”

Kiều Thanh Thanh nói: "Chúng ta thử đến chợ trời Phúc Nhuận đi, trước khi đường liên lạc bị gián đoạn, tôi đã nghe một đồng nghiệp nói rằng siêu thị ở đó vẫn mở cửa và chuyển đến công viên giải trí ở tầng sáu rồi."

"Là thật hay giả vậy."

“Cứ đi thử xem, mấy người có muốn đi cùng không.”

Chúng tôi đã thảo luận và quyết định đi thử, dù sao thì chúng tôi cũng biết rằng chợ trời Phúc Nhuận khá lớn, nó vẫn khả năng tồn tại sau trận lụt lớn.

"Vậy thì đi thôi"

Thực tế, siêu thị mở gần đó ở kiếp trước là Siêu thị Phúc Nhuận, sau này còn có cảnh sát canh gác, nghe nói là trạm trung chuyển vật tư hỗ trợ quân sự. Kiếp trước, Kiều Thanh Thanh và những người dân trong tiểu khu đã tìm kiếm rất lâu, trải qua bao gian khổ trên đường đi, cuối cùng họ cũng tìm thấy Siêu thị Phúc Nhuận cách đó bốn km. Không có đủ thuyền bè, vì vậy Kiều Thanh Thanh đã sử dụng xô nước ở nhà, mỗi khi cô ấy ra ngoài và trở về, cả người đều ướt sũng, mỗi lần cô cởi quần áo ra vắt, nước còn hơn cả nửa xô.

Cho đến khi vật tư cứu viện đến, nó được thả xuống các tầng của tiểu khu, vào thời điểm đó, tầng trên của nhà Kiều Thanh Thanh là điểm giao đồ viện trợ, những người ở tầng dưới muốn lấy đồ cứu viện phải đi qua nhà cô, lúc đó trật tự vẫn còn, ai cũng chú trọng lễ phép, lúc đó cuộc sống của Kiều Thanh Thanh cũng không tệ.

Nhưng thời gian trôi qua, trong môi trường sống như bị phong bế, mấy người có tâm địa không tốt bắt đầu thể hiện ra hết bên ngoài.

Nhiều nơi xảy ra nhiều vụ cướp bóc tàn ác, người già và trẻ em chết đói trong nhà mà không có thức ăn rất nhiều. Kiều Thanh Thanh cũng bị đe dọa, cô là phụ nữ sống một mình bị một người đàn ông có ác ý dòm ngó, đó là con trai của gia đình ở tầng dưới 601, hắn tên là Tống Kính Đào.

Bàn tay của hắn bị gãy ngay cổ tay, trong đêm tối, tiếng hét thất thanh của hắn vang vọng khắp tiểu khu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận