Thiên Tai Càn Quét

Chương 305: Vô Đề

Chương 305: Vô Đề

Điều hòa mở lên, Kiều Thanh Thanh kiểm tra kĩ cửa sổ xong liền vào phòng ngủ cùng mẹ mình.

Kiều Tụng Chi đã vào phòng ngủ trước tiếp tục móc len, Kiều Thanh Thanh nhìn trong chốc lát, nói: “Đây là thỏ con đúng không mẹ?”

“Đúng vậy, nếu cứ thêu nơ bướm mẹ sợ không bán được nên nghiên cứu một chút mấy động vật nhỏ, trẻ con sẽ càng thích hơn.” Kiều Tụng Chi thật cao hứng: “Nhận ra được đây là thỏ con sao?”

“Đúng vậy mẹ, đặc biệt giống.”

“Vậy mẹ liền an tâm rồi, còn sợ không giống nữa chứ.”

“Được rồi mẹ, chúng ta ngủ đi, mặt trời chiếu đến mông rồi.” Kiều Thanh Thanh ôm lấy cánh tay bà ấy. Kiều Tụng Chi sờ sờ đầu cô: “Nói bậy, trước kia mặt trời chiếu đến mông đều là để giục người ngủ nướng rời giường, được rồi, ngủ thôi.”

Lại qua mấy ngày, Thiệu Thịnh An đã nghỉ phép quay trở lại. Biết được tin tức ba Thiệu bị thương, anh cũng rất phẫn nộ, sau khi biết Kiều Thanh Thanh đem chuyện này báo lên trên, anh lo lắng nhìn cô: “Không có người nào làm khó em đúng không?”

“Không có, em vừa lúc gặp bí thư của thị trưởng La, sau đó Diệp Trường Thiên cũng tới, đúng rồi, anh biết Diệp Trường Thiên bây giờ đang làm gì không? Hiện tại anh ấy còn đang làm việc cho thị trưởng La nha.”

Nghe Kiều Thanh Thanh nói xong, Thiệu Thịnh An cảm khái: “Anh ấy có tâm tranh đoạt, vừa lúc gặp gỡ cơ duyên, hai thứ thiếu một thứ cũng không được.” Từ trước đến nay tới thôn Thu Diệp, anh bắt đầu tham gia xây dựng căn cứ người sống sót, tuy rằng là công nhân bình thường ở tầng dưới chót nhưng cũng tiếp xúc không ít lãnh đạo tầng trung và tầng thấp. Ở trong mắt anh, thiên tai phá hủy hết thảy, Diệp Sơn đang nỗ lực ổn định xã hội nhân loại, đồng thời ổn định kiến trúc cùng trật tự, có vài thứ không tốt cũng dựa vào việc cướp lấy ích lợi của cộng đồng mà sinh sôi nảy nở.

Tham ô hủ bại, dù khi nào, địa điểm nào cũng có khả năng phát sinh. Thời điểm làm việc, trên tay anh cùng đội trưởng đều sẽ nhận đến một ít đồ vật không đạt chất lượng, sau khi báo lên trên có đôi khi sẽ được đổi mới, có đôi khi người phụ trách sẽ nói qua loa với bọn họ: “Được rồi, còn có thể sử dụng là được.”

Hiện tại còn không thể so với trước kia, hoàn toàn không có đường khiếu nại nặc danh.

Lúc trước ở xã khu mới làm việc, Thiệu Thịnh An từng ngụy trang qua, đi tìm lãnh đạo phản ánh tình huống, kết quả hôm sau liền có người tới đội ngũ khoa điện tìm người, người phụ trách bồi tội, cúi đầu khom lưng. Cũng may Thiều Thịnh An ngụy trang tốt nên không bị nhận ra, nhưng trái tim anh cũng lạnh dần xuống.

Trứng chọi đá, ai biết phía sau những vấn đề giống như chất lượng vật liệu liên lụy đến hậu trường quyền thế lớn đến mức nào?

Thiệu Thịnh An không muốn cùng làm việc xấu, chỉ có thể thuận theo, anh tận lực đem vật liệu không đủ tiêu chuẩn hủy đi hoặc tu sửa lại, nỗ lực cứu chữa, làm lương tâm cảm thấy tốt hơn một chút.

Anh lựa chọn trầm mặc, Diệp Trường Thiên lựa chọn làm tới cùng, lựa chọn bất đồng cũng tạo thành kì ngộ của nhân sinh, Thiệu Thịnh An cảm khái hai câu, nhưng anh biết nếu được làm lại anh cũng sẽ vẫn làm ra lựa chọn như vậy. “Đúng vậy, mỗi người có lựa chọn khác nhau, nhân sinh quan cũng không giống nhau. Anh hối hận à?” Kiều Thanh Thanh cười nhìn anh.

“Không có.” Thiệu Thịnh An nhẹ nhàng búng trán cô: “Có cái gì mà phải hối hận, đây là lựa chọn của chính anh, công việc hiện tại cũng khá tốt, mặc kệ làm cái gì cũng đều như nhau cả, có thể kiếm tiền nuôi gia đình là đủ rồi.” “Ăn cơm thôi!” Kiều Tụng Chi nói vọng lên từ phòng bếp.

“Tới đây ạ.” Kiều Thanh Thanh đáp lại.

“Xuống lầu ăn cơm đi.” Thiệu Thịnh An gấp gọn một cái áo cuối cùng, một tay cầm hộp một tay kéo Kiều Thanh Thanh, bước chân nhẹ nhàng: “Anh thật chờ mong bữa cơm này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận