Thiên Tai Càn Quét

Chương 467: Vô Đề

Chương 467: Vô Đề

“Vậy cậu phải chú ý an toàn nhé, bên ngoài chắc chắn sẽ kém an toàn hơn so với xã khu Bình An.”

Kiều Thanh Thanh cười gật đầu: “Cậu cũng vậy nhé.”

Sau khi tạm biệt Liễu Chiêu Vân, Kiều Thanh Thanh trở về nhà mình, thấy chồng đang giết gà. Trên băng ghế nhỏ có một chiếc chậu inox đựng tiết gà. Thiệu Thịnh An nhanh nhẹn nhúng con gà đã cắt tiết vào nồi nước vừa đun nóng. Nghe tiếng động, anh ngẩng đầu: “Nói chuyện xong rồi à? Sao em không dẫn cô ấy vào nhà ngồi chơi?”

“Chiêu Vân nói còn phải đi tuần tra, con gà này bị làm sao vậy?” Trông nó không lớn lắm, sao lại giết rồi.

“Con gà trống này bị gà mái mổ chết.” Thiệu Thịnh An nói: “Là con tên Đại Bảo kia.”

Đại Bảo chính là con gà nở ra từ trứng thụ tinh trong không gian, nó là con gà đẻ trứng đầu tiên. Mẹ Thiệu yêu nó vô cùng, đặt tên cho nó là Đại Bảo. Những con gà nở ra từ trứng thụ tinh trước tận thế thiên tai được Kiều Tụng Chi gọi là gà lứa đầu tiên, sau đó gà lứa đầu tiên đẻ trứng ấp ra gà thì đó gọi là gà lứa thứ hai. Từ đây suy ra càng về sau thể chất của gà càng tốt, đầu cũng lớn. Đại Bảo là một trong số những con gà mái ở lứa đầu tiên thích nghi hẳn với điều kiện sống mới, trông mập mạp nhiều mỡ, nghển cổ giương cánh cực kỳ khí phách, cũng nóng tính, dù chính nó đã chiếm riêng một gian nhưng vẫn muốn mổ gà ở gian bên cạnh qua khe hở rào tre, rất ngông nghênh. Trong số gà lứa hai lứa ba cũng hiếm con nào so được với nó.

Mẹ Thiệu thấy gen của Đại Bảo tốt, rất đáng để tiếp tục đào tạo nên hay tự mình chọn những con gà trống có thể trạng tốt bầu bạn với nó, những con gà trống đó thường xuyên bị nó mổ đến kêu quang quác.

Kiều Thanh Thanh nghe xong thì cười: “Em đoán ngay là nó mà, đây chắc con thứ ba rồi nhỉ?”

“Thứ năm rồi.” Mẹ Thiệu đi từ trong phòng ra, bày hai cái ghế: “Thanh Thanh ngồi đi con. Đây là con gà thứ năm, ây dà sao Đại Bảo lại nóng tính vậy chứ. Vừa nãy mẹ đi cho gà ăn, phát hiện con gà trống này nằm im ru trong góc không nhúc nhích là biết thôi rồi, lại bị cắn chết.”

Sau khi ngồi xuống, mẹ Thiệu dịch chậu tiết gà tới, cho thêm muối và nước vào trong.

“Cho muối như vậy đủ rồi chứ?” Bà ngẩng đầu hỏi Kiều Thanh Thanh.

“Đủ rồi ạ, con bưng vào thôi, chờ nó đông lại thì mình cất đi.” Tiết gà tích trữ trong không gian nhiều đến mức ăn không hết, khi từng chậu tiết đông đã chín thì đổ vào thùng. Hiện giờ trong không gian đang có hẳn một thùng lớn đựng tiết gà đã xử lý xong xuôi đây.

Xử lý xong tiết gà, Kiều Thanh Thanh vào trong nhà xem thử. Ba Thiệu và Thiệu Thịnh Phi ra chăn gà, mẹ cô ngồi trong lều trại đốt nến vá áo. Kiều Thanh Thanh nhìn ra đó là áo khoác của Phi Phi.

“Mẹ ơi, sao mẹ không bật đèn ạ? Thế này tù mù lắm.”

Kiều Tụng Chi ngẩng đầu: “Không cần đâu, mẹ chỉ may lát thôi là xong, có ánh nến đủ rồi. Bên ngoài Thịnh An đang giết gà đấy, con đi xem chơi đi.”

“Con ở đây với mẹ.”

Kiều Thanh Thanh bò vào lều vải, mở đèn lên, lều lập tức sáng rõ. "Đứa nhỏ này, lãng phí pin quá."

Kiều Thanh Thanh không nghe, ngồi sát bên cạnh bóp chân cho bà ấy. Kiều Tụng Chi cười nói: "Không cần, chân mẹ không mỏi, hôm qua luyện tập mẹ đã chạy nhanh hơn, vẫn chịu đựng được. Buổi luyện sáng mai mẹ sẽ theo kịp, con yên tâm đi."

Sau khi ổn định lại, mỗi sáng Kiều Thanh Thanh sẽ dẫn người trong nhà đi rèn luyện. Mặc dù trước đó cô dặn Kiều Tụng Chi ở trong nhà phải rèn luyện nhưng không có cô theo dõi, nhóm người Kiều Tụng Chi luôn làm qua loa. Đây là lời Thiệu Thịnh Phi nói khi cô hỏi.

"Vậy thì tốt rồi, con xoa cho mẹ thư giãn một chút."

Kiều Tụng Chi tăng nhanh tốc độ vá quần áo, sau khi vá xong thì tắt đèn, tắt nến. "Đi thôi đi thôi, chúng ta ra ngoài xem Thịnh An giết gà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận