Thiên Tai Càn Quét

Chương 133: Vô Đề

Chương 133: Vô Đề

Trần Bính Cương cũng rầu rĩ, sau khi về đến nhà thì lông mày nhíu lại, càng nghĩ càng giận, vỗ mạnh đùi mình một cái: “Ông đây đã bị lão Trịnh Thiết Huy kia đem ra làm súng bắn rồi.”

Tống Kiện Dân trốn ở trong đám người thêm dầu vào lửa, thấy tình hình không tốt thì bỏ chạy. Ông ta cũng là tình cờ gặp phải Trịnh Thiết Huy nên thuận miệng nói đến chuyện máy sưởi. Mặc dù nhà 802 cũng không đón nhận người cả nhà họ nhưng dù sao thì cũng cho nhà họ mượn thuyền phao, còn nhà 801 lúc đó còn chẳng thèm mở cửa nhà, Tống Kiện Dân hơi ghi hận nhà 801. Bây giờ ông ta và người nhà đang ở phòng khách của tòa thị chính, cuộc sống rất bình thường. Lúc ông ta nhìn thấy Trịnh Thiết Huy thì không nhịn được rồi nhớ tới lời vợ nói, thế là kể chuyện nhà 801 có máy sưởi ra cho nhà 801 thêm tức.

Chuyện không thành, Tống Kiện Dân liền bỏ chạy, khi đó Trịnh Thiết Huy muốn tìm người thì sao mà tìm được ông ta nữa.

Lần này các hộ gia đình luôn luôn hòa thuận ở tòa nhà số bốn của tiểu khu Kim Nguyên đã có xích mích.

Trong nhà 801, Kiều Thanh Thanh cất con dao làm bếp đi rồi cười nói: “Mọi người nhìn con làm gì, bị con dọa sợ rồi hả?”

Thiệu Thịnh Phi đầy thán phục: “Em gái thật là hung dữ, cầm dao chém két két vào cửa.”

Khuôn mặt hắn phấn khởi nhìn về phía cô, Kiều Tụng Chi vội vàng nói: "Cái này cháu không được học theo."

“Có phải đã đắc tội với hàng xóm rồi không?” Mẹ Thiệu lo lắng nói.

"Không sao ạ, nếu như không đắc tội với bọn họ thì nhà chúng ta phải cúi đầu, sau này sẽ rất nhiều phiền toái." Kiều Thanh Thanh rất bình tĩnh.

Bây giờ vẫn còn trật tự, đắc tội với họ thì đã sao chứ, trừ phi bọn họ muốn động dao liều mạng với cô thì cô sẽ tiếp đón tới cùng. Cô chẳng sợ động dao, đối mặt với việc sau này họ còn gây khó dễ nhiều hơn thì cô càng không lo lắng. Trong lòng cô biết đây chỉ là một chuyện bắt buộc phải trải qua, chỉ là không ngờ thời cơ chính là hôm nay, chính là Tốn Kiện Dân. Cô chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, sau này cuộc sống của nhà mình không thể nói là rất tốt rất hạnh phúc, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn so với nhiều người. Bây giờ là máy sưởi, sau này cô còn chuẩn bị lắp điều hòa, chẳng lẽ mỗi lần đều sợ người ta chỉ chỏ chế nhạo, sợ bị người khác phát hiện ra rồi không dám dùng thiết bị mà mình đã chuẩn bị sao, tự rước lấy khổ cực cho người nhà mình chắc!

Có gan dùng thì sẽ có gan bảo vệ nó, rụt rè e sợ không phải là kinh nghiệm sinh tồn mười năm cuối đời của Kiều Thanh Thanh.

“Lần sau cứ để anh.” Thiệu Thịnh An nói với Kiều Thanh Thanh.

Chuyện vừa rồi xảy ra đã khiến anh nhận thức được rõ hơn, vũ lực là biện pháp giải quyết hiệu quả nhất bây giờ. Lúc vừa mới mở cửa anh không suy nghĩ nhiều, là Trịnh Thiết Huy gõ cửa nên anh chẳng thèm nhìn mắt mèo đã mở cửa, anh không ngờ sau cánh cửa này lại là tình huống khó giải quyết ban nãy. Nhiều khuôn mặt như thế, bao nhiêu miệng thốt ra lời chỉ trích oán trách như vậy, Thiệu Thịnh An biết là không thể để vậy được nên anh quyết định đóng cửa. Kết quả là không đóng nổi cửa.

Là con dao trong tay Thanh Thanh dọa họ phải đi về, chẳng cần phải nói nhiều, những người đó cũng sợ chạy mất.

Thiệu Thịnh An dần dần lĩnh ngộ được quy tắc sinh tồn cuối đời từ trên người Kiều Thanh Thanh, anh quyết định sau này luôn theo mang vũ khí bên mình.

“Được thôi.” Kiều Thanh Thanh cười.

“Để ba, để ba.” Ba Thiệu vội vàng nói: “Lần sau cứ để ba, nhìn ba hung dữ hơn, chắc chắn là bọn họ sẽ sợ ba hơn.”

“Anh cũng rất hung dữ, để anh.” Thiệu Thịnh Phi nhanh nhảu nói.

“Mẹ thì mong sau này chúng ta không gặp phải chuyện như vậy nữa, mọi người sống bình an qua ngày.” Mẹ Thiệu than thở.

“Ai cũng muốn sống bình an mà, nhưng nếu như có người bắt nạt nhà chúng ta thì phải liều mạng chứ, nếu không thì người khác còn tưởng chúng ta dễ bắt nạt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận