Thiên Tai Càn Quét

Chương 409: Vô Đề

Chương 409: Vô Đề

Khi đàn kền kền lao đến, bọn họ vừa kịp đóng cánh cửa sắt trên hành lang lại, lũ kền kền đâm vào cửa sắt tạo thành những âm thành loảng xoảng inh tai.

Có cửa sắt ngăn cách, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An thừa thế xông lên, săn được thêm không ít kền kền, tàn dư còn sót lại của đàn kền kền vừa kêu to vừa vội vàng chạy trốn, bay đến nơi khác.

Khi trời nhá nhem tối, xe vận chuyển xác chết đến rất đúng giờ như thường lệ. “Thu hoạch của hai người thật sự không ít đâu, làm việc thế này thật sự tuyệt quá.” Tài xế cũng khá thân với hai người, còn hàn huyên vài câu: “Hôm nay lượng xác chết thu được không nhiều lắm, cả xã khu trên chẳng ai dám ra ngoài, hại tôi đợi mất nửa tiếng mà mất công toi.”

Chỉ vừa mới viết vào sổ sách xong, một đàn quạ đen nhỏ lại bay đến, súng máy trên nóc xe bắn liền một loạt đạn, tiếng nổ rền vang, quạ đen rơi xuống đất la liệt.

Tài xế và người đồng sự cùng bước xuống xe thu dọn xác chết, sau khi giúp đỡ họ một tay, cô nói: “Mọi người lái xe cẩn thận.”

“Chúng tôi biết rồi, hai người mau quay về đi.”

Đèn xe chiếu sáng con đường phía trước, Thiệu Thịnh An liền kéo Kiều Thanh Thanh về nhà, đợi bọn họ bước vào hành lang rồi, ánh đèn phía sau mới dần biến mất, xe chuyên dụng quay đầu xe, dần rời khỏi xã khu Bình An.

Về nhà tắm rửa rồi ăn cơm tối, mọi người đều ngồi trong phòng khách, quây quần quanh ngọn nến leo lét, cả nhà cùng ngẩn người.

“Mẹ còn cảm giác như mình đang nằm mơ, vậy mẹ đi ngủ sớm một chút, biết đâu sáng mai tỉnh dậy, mặt trời sẽ lại mọc lên.” Mẹ Thiệu nói.

“Vậy cả nhà cùng đi ngủ, hôm nay nhà mình ngủ sớm một chút.”

Chỉ mới hơn 7 giờ nhưng Kiều Thanh Thanh đã thổi tắt ngọn nến, chuẩn bị đi ngủ.

“Ngủ ngon, Thanh Thanh.”

“Ngủ ngon, Thịnh An.”

Kiều Thanh Thanh dựa đầu vào sườn cổ Thiệu Thịnh An, sau đó nhắm mắt lại.

Ngày đầu tiên màn đêm vĩnh cửu bắt đầu cứ yên bình như vậy mà trôi qua, khoảnh khắc này, nội tâm Kiều Thanh Thanh chỉ là một không gian tĩnh lặng, mà đêm nay cô thậm chí còn mơ thấy một giấc mơ rất đẹp, cho dù sáng hôm sau tỉnh lại cô không nhớ rõ nội dung, nhưng có một điều cô vẫn nhớ rõ, giấc mơ ấy là một giấc mơ đẹp.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, mẹ Thiệu đương nhiên không nhìn thấy mặt trời mọc như bà mong muốn, không còn cách nào khác, bà buộc phải chấp nhận sự thật này.

Thiệu Thịnh An đã dành thời gian để lắp đặt đèn ở tầng bảy, ngay cả khi không có mặt trời, công việc trồng trọt và chăn nuôi của gia đình cũng không thể bị gián đoạn, sau khi lắp đèn chiếu sáng, kết nối máy phát điện, nhấn công tắc, tầng bảy sẽ tràn ngập ánh sáng, dưới ánh đèn, rau cũng sẽ sinh trưởng tốt hơn. Những con gà hăng hái mổ thức ăn của chúng dưới ánh sáng.

"Mỗi ngày chiếu sáng 8 tiếng là đủ cho rau và gà." Kiều Thanh Thanh nói.

Sau đó, họ dùng rèm dày che đi cửa sổ để ánh sáng không lọt ra ngoài, như vậy ánh sáng sẽ chỉ tập trung trong nhà.

Trong xã khu Bình An, gia đình bọn họ không phải nhà duy nhất có đủ điều kiện để phát điện và dùng đèn, đứng trên mái nhà nhìn ra xung quanh có thể thấy nhà của một số hộ gia đình cũng sáng đèn, tiếng máy phát điện chạy rì rì trong không khí.

“Nhưng trời vẫn còn rất tối." Thiệu Thịnh Phi hỏi Kiều Thanh Thanh: "Em gái, mặt trời đi ngủ rồi sao, khi nào mặt trời mới ló dạng?"

Kiều Thanh Thanh nói: "Mặt trời đã đi ngủ, ngủ đủ rồi sẽ dậy."

“Thì ra mặt trời lười biếng như vậy, anh cũng không ngủ muộn như vậy, ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho cơ thể.”

Giọng nói Thiệu Thịnh Phi tựa như trẻ con, rất non nớt, Kiều Thanh Thanh luôn cảm nhận được sự thoải mái và yên tĩnh trên người hắn. Cô mỉm cười và vỗ vai Thiệu Thịnh Phi: “Đi nào, chúng ta xuống tầng dưới, em nghe thấy có tiếng gì đó trong không khí, dường như thứ gì đó đang đến gần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận