Thiên Tai Càn Quét

Chương 94: Vô Đề

Chương 94: Vô Đề

Trần Bính Cương phụ họa: "Trang trại nuôi lợn của tôi cũng mất rồi, hai năm trước thì dính dịch tả lợn, năm nay giá cả mới vừa tăng lên, tôi vốn còn muốn kiếm thêm một khoản tiền mua nhà mới, giờ thì đổ sông đổ bể cả rồi."

Mọi người cùng than vãn kể lể, hai tiếng sau mới đến vùng ngoại ô.

Nơi này đã có không ít người đến vớt củ sen, liếc mắt nhìn qua đâu đâu cũng là người đông nghịt.

Khắp nơi đều là tiếng ồn ào, có người đánh nhau, có người thừa nước đục thả câu, mảnh ruộng củ sen vô chủ này hấp dẫn quá nhiều ánh mắt. Đời trước Kiều Thanh Thanh cũng tới đây vớt củ sen, cũng là do Trịnh Thiết Huy tổ chức, cô hiểu được suy nghĩ của Trịnh Thiết Huy, đó chính là lấy hàng xóm trong khu làm hàng rào bao bọc lẫn nhau, càng thêm an toàn.

"Mau quây lại đi" Trịnh Thiết Huy chỉ huy, lấy ra dây thừng đã chuẩn bị sẵn, đem hai chiếc thuyền xung kích và một chiếc xuồng buộc lại với nhau, ở giữa lại buộc thêm nào xô nào chậu, vây thành một vòng tròn, không cho người ngoài tiến vào.

"Nhanh lên nhanh lên, chậm thì không còn gì mà vớt nữa đâu." Trịnh Thiết Huy kêu gọi mọi người, mặc xong đồ lặn liền dẫn đầu nhảy xuống trước.

Mẹ Thiệu bảo Kiều Thanh Thanh ngồi yên, cô cứ ở trên thuyền xung kích canh giữ là được. "Bà thông gia cũng ngồi yên là được, cứ để tôi, để tôi xuống là được rồi."

Kỹ năng bơi của mẹ Thiệu rất tốt, Thiệu Thịnh An cười nói: "Ở quê con nhiều sông ngòi, ba mẹ con đều chưa biết chạy đã biết bơi trước rồi."

Sau đó Thiệu Thịnh An cũng xuống nước, hai mẹ con nhặt được một sọt củ sen, lại xuống dưới nước đào hai sọt đất lên, đây chính là thu hoạch của bọn họ chuyến này.

"Mẹ, thế là đủ rồi, lên đây nghỉ ngơi đi." Thiệu Thịnh An đưa tay ra. Mẹ Thiệu do dự, bà cho rằng thể lực của mình còn đủ, có thể kiếm thêm ít củ sen nữa.

Thiệu Thịnh An hiểu được tâm tư mẹ mình, nhưng thật sự đã đủ rồi, chỗ củ sen này anh định lấy ra để che mắt, để người ngoài khỏi cho rằng nhà họ có đủ vật tư, đến củ sen miễn phí mà còn chê. Nhà bọn họ không thiếu vật tư, củ sen này vẫn là để lại cho những người khác thì hơn.

Thấy Thiệu Thịnh An kiên trì, mẹ Thiệu không còn cách nào khác ngoài việc nắm lấy tay con trai. Sau khi bà lên, mẹ con Kiều Thanh Thanh vội vàng giúp bà tháo kính rồi dùng khăn lau mặt và nước trên đầu.

"Nhiều thật đấy, mà cũng lạ thật, ngâm lâu như vậy mà chỗ củ sen này cũng không bị hỏng mất." Mẹ Thiệu cười ha hả cầm lấy khăn tự mình lau, thuận miệng nói.

"Đến mưa to như thế còn có thể xảy ra thì chỗ củ sen này cũng không tính là kỳ lạ." Kiều Tụng Chi cầm lấy một khúc củ sen lên nhìn thử, có chút do dự không biết có thể ăn hay không.

"Ăn thì chắc là ăn được, chỉ là nhất định phải nấu chín, chín thật kỹ. Cũng may hiện tại vật tư đầy đủ, thuyền vật tư đã cấp phát bếp cồn và bình gas." Kiều Thanh Thanh cười nói. Cô quyết định phải cho người nhà ăn mấy thứ này, quả thật có nguy hiểm nhất định, nhưng cô hiểu được kiếp trước mình sở dĩ có thể sống qua nhiều năm như vậy một phần cũng là nhờ cơ thể cô hết lần này đến lần khác "thử độc" mà trở nên mạnh mẽ hơn. Quả thật có rất nhiều người bị bệnh sau khi ăn đồ sinh ra từ lũ lụt, nhưng cơ thể của nhiều người hơn đang cố gắng thích nghi với thế giới mới. Bây giờ trật tự vẫn còn, bệnh viện vẫn còn mở, là thời gian tốt nhất để rèn luyện thể chất.

"Đi nào, chúng ta về thôi, chắc là ba sẽ thích chỗ đất này lắm cho mà xem." Thiệu Thịnh An nói.

Vương Gia Nhạc vẫn chưa muốn về, nhà anh ấy nhiều người, chút củ sen này chẳng đáng là bao. Nhưng anh ấy ngồi thuyền xung kích nhà Kiều Thanh Thanh tới, không về cũng không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận