Thiên Tai Càn Quét

Chương 148: Vô Đề

Chương 148: Vô Đề

Lần này cũng giống như vậy, nhưng sau khi Kiều Thanh Thanh vào nhà thì Thiệu Thịnh An nói mới vừa rồi anh nói chuyện với Trịnh Lương Đống.

“Thật kỳ lạ, anh đi ra ngoài dọn dẹp tuyết ở cửa thì anh ta đột nhiên xuất hiện hỏi anh làm việc không công như vậy không mệt sao?” Thiệu Thịnh An xoa cằm: “Trạng thái tinh thần của anh ta hình như không đúng lắm.”

“Anh nói với ba mẹ đề phòng một chút, mới vừa rồi em gặp Trịnh Thiết Huy, ông ta hỏi thăm em về chuyện khoa tâm thần của bệnh viện thành phố, hình như là hỏi thăm cho Trịnh Lương Đống.”

“Vẫn còn trẻ như vậy mà.” Thiệu Thịnh An lắc đầu, không nói gì nữa.

Dường như Kiều Thanh Thanh chợt nhớ ra điều gì, cô vừa mới ngồi lại đứng lên, đi vào phòng bếp hỏi mẹ Thiệu: “Mẹ, mấy ngày chúng con ở bệnh viện, ba mẹ gặp qua bà bảo mẫu ở bên cạnh sao?”

Mẹ Thiệu giật mình nói : “Không có.”

Ba Thiệu từ trên lầu đi xuống, ông nói: “Không có, trước có hay nhìn thấy cô ấy đi đổ rác, mấy ngày nay hình như đều là cô gái dưới lầu ở bên cạnh đi đổ.”

“Để con qua đó hỏi thử.” Thiệu Thịnh An nói. Kiều Thanh Thanh từng kể cho anh câu chuyện bà bảo mẫu phòng sát bên bị đông cứng chết, anh biết vợ lo lắng bà bảo mẫu đã gặp chuyện.

Gõ cửa…. Bà Trịnh ra mở cửa.

“Chuyện là như thế này, mẹ của cháu nghe nói chị Bình có tay nghề đan tất rất đẹp, vậy nên cháu muốn tìm chị Bình để nhờ chị dạy cháu.” Thiệu Thành An mỉm cười:“Nhà cháu cũng sẽ trả nửa kí len coi như công dạy của Chị Bình.”

“Chị ta không rảnh, không dạy được đâu, mọi người đi tìm người khác dạy đi”. Nói xong bà Trịnh đóng cửa cái rầm rồi khóa lại.

Nụ cười trên mặt Thiệu Thành An cũng vì thế mà biến mất, ngoảnh đầu lại nhìn Kiều Thanh Thanh đang đứng ở chỗ cửa sắt.

“Về nhà thôi.”

Về đến nhà, Kiều Thanh thanh nói sẽ đợi đến lần sau lúc lấy đồ, xem bảo mẫu nhà bà Trịnh có ra lấy hay không.

“Nếu không thấy ra ngoài, mà nhà Trịnh lại lãnh được phần đồ được cung cấp, vậy thì cái chức nhóm trưởng nhóm tình nguyện của Trịnh Thiết Huy đừng mơ làm làm được nữa.” Kiều Thanh Thanh vẫn nhớ mối thù.

Ngày phát vật phẩm, Nhà của Kiều Thanh Thanh chia thành hai nhóm đi lãnh, vợ chồng hai người đi cùng với Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu đi lãnh trước, lượt thứ hai ba Thiệu cùng với Thiệu Thịnh Phi đi.

“Đó là Trịnh Lương Dĩnh với bà Trịnh, bọn họ lúc nào cũng đứng ở phía chỗ cửa sổ để nhận đồ. Trịnh Thiết Huy cũng đi qua đó, hình như hôm nay mở cuộc họp chọn tổ trưởng trong nhóm tình nguyện, tầm này chắc cũng kết thúc rồi.” Ba Thiệu lãnh đồ xong liền đưa Thiệu Thịnh Phi đi về. Còn vợ chồng Kiều Thanh Thanh với Thiệu Thịnh An giữ nguyên vị trí cuối cùng cũng đợi được nhà của Trịnh Thiết Huy.

Trịnh Thiết Huy vừa nói vừa cười với vợ, cũng nói nguyện với nhân viên phát đồ. Nhân viên cũng đưa đồ cho anh ta 1 phần, 2 phần, 3 phần,....

“Bọn họ lãnh 5 phần, phần thứ 4 là của Trịnh Lương Đồng, trước giờ anh ta chưa bao giờ đi ra để lãnh đồ, phần thứ 5 chắc là của chị Bình rồi.” Thiệu Thịnh An nói.

Kiều Thanh Thanh đứng dậy, bước đi lặng lẽ: “Em về báo cáo tình hình, anh ở lại canh họ nha.”

Mười phút sau, ba người nhà Trịnh Thiết Huy bị cảnh sát bắt giữ, lúc này, mặt của Trịnh Thiết Huy cũng biến sắc rất là khó coi, ông ta gượng cười, nói: “ Có phải là có chuyện gì hiểu lầm không mấy cậu cảnh sát.”

“Có người tố cáo gia đình ông giả mạo người khác lãnh đồ, vui lòng lấy ra danh sách những người được lãnh đồ, chúng tôi cần kiểm tra, vui lòng hợp tác với chúng tôi.”

“Chúng tôi không hề giả mạo, tôi thay con trai tôi lãnh đồ, sức khỏe của nó không được khỏe nên không thể ra ngoài lãnh được..”

Mọi người đi qua để đứng lại để xem, chỉ chỉ nói nói.

Ở không xa, Kiều Thanh Thanh đang âm thầm theo dõi, được 1 lúc thì nắm tay Thiệu Thịnh An đi về nhà.

“Sao lại không xem nữa vậy em?”

“Xem nữa làm gì, biết ông ta sẽ phải chịu trừng phạt là được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận