Thiên Tai Càn Quét

Chương 307: Vô Đề

Chương 307: Vô Đề

Thanh Thanh, đây có lẽ chính là mặt tàn khốc nhất của thiên nhiên, nhân loại lần lượt từ trong tai nạn một lần nữa đứng thẳng, tỉ như hiện tại viện nghiên cứu nông nghiệp nghiên cứu được hạt giống chống lại cực nóng, nước giếng đào sâu cũng từ từ đối kháng nóng bức, nhưng nó lại muốn đến một đòn cảnh tỉnh nữa, đến lúc Vĩnh Dạ, những thu hoạch đó có phải sẽ trở nên vô dụng hay không?” “Đúng vậy, đến lúc đó nhóm chuyên gia lại nghiên cứu hạng mục cây thu hoạch mà không cần chiếu sáng, máy phát điện năng lượng mặt trời vô dụng, lại nghiên cứu máy phát điện dùng sức gió.” Kiều Thanh Thanh nằm nghiêng nhìn

anh: “Em nói trước cho anh những việc sẽ phát sinh trong tương lai, có phải anh cảm thấy có phần tuyệt vọng không?”

Thiệu Thịnh An tự hỏi một chút, lắc đầu: “Thật ra cũng không phải tuyệt vọng, chính là ngẫu nhiên… Muốn chửi tục, mắng một câu rốt cuộc ông trời muốn làm gì, có muốn con người sống được hay không.”

Khóe mắt Kiều Thanh Thanh đong đầy ý cười.

“Thế nhưng tức thì tức, ngày vẫn muốn tiếp tục trôi qua.” Thiệu Thịnh An sờ mặt cô: “Chúng ta tích cóp nhiều vật tư một chút đi.”

“Được.”

“Đúng rồi, hôm nay trên đường anh trở về nghe được một tin tức, nói là chợ sắp mở, địa điểm ở chỗ giao giữa xã khu mới và trấn Bình Sam, đến lúc đó nếu anh không ở nhà, nếu em muốn đi thì nhờ ba đưa em đi, ngàn vạn không được đi một mình.”

Kiều Thanh Thanh gật đầu: “Em biết, em đã nói cùng ba rồi, để ông dưỡng thương thật tốt, chờ thương thế lành rồi đưa em đi.”

Mười ba ngày sau, chợ chính thức mở ra, tin tức truyền khắp xã khu mới. Theo tin tức chợ mở ra còn còn thông cáo gián đoạn viện trợ vật tư. Cái trước làm nhiệt độ thảo luận nóng lên, nháy mắt bị tin tức sau nghiền áp, nơi nơi đều là tiếng mắng chửi, còn có người muốn đi biểu tình. “Cẩn thận một chút, đi sớm về sớm.” Dưới căn lầu 20 tầng ở khu xã Bình An, Kiều Tụng Chi dặn dò Kiều Thanh Thanh chăm sóc ba Thiệu thật tốt: “Ba chồng con vừa mới lành vết thương không lâu.”

“Bà thông gia yên tâm đi! Hiện tại tôi rất khỏe!” Ba Thiệu cười lớn, ý bảo Kiều Thanh Thanh lên xe.

Mẹ Thiệu hướng về phía xe ba bánh phủ thêm một lớp đệm, nhíu mày: “Có phải điên quá hay không? Mẹ nghe nói chợ rất xa.”

Kiều Thanh Thanh vội nói: “Sẽ không đâu ạ, ngồi như vậy rất thoải mái. Hai người con xuất phát, nhất định sẽ nhanh chóng trở về.”

Ba Thiệu khởi động máy xe ba bánh, Kiều Thanh Thanh phất tay chào từ biệt hai mẹ.

Xã khu mới bên này cũng không phải tất cả đường đều là đường xi măng, có vài con đường đất xóc nảy cực kỳ, bụi lại lớn, Kiều Thanh Thanh cùng ba Thiệu mang khẩu trang nên mới cảm thấy thoải mái một chút. Đèn xe lung lay chiếu sáng con đường phía trước, Kiều Thanh Thanh ngồi ở sau xe, bỗng dưng cảm thấy mình như đứa trẻ nhỏ ngồi xe bò vào trong thành trong TV, tự chọc cười chính mình.

Ba Thiệu ngồi ở phía trước nghe thấy tiếng cười, khuôn mặt ẩn sau lớp khẩu trang cũng cười theo. Ông nghĩ, Thanh Thanh vẫn là một bé gái nha, đi ra ngoài chơi liền cao hứng thành như vậy.

“Thanh Thanh này, đợi lát nữa ba xem có cái gì bán ăn hay không, ba mua cho con! Coi như chúng ta đi dạo chợ đêm.”

Kiều Thanh Thanh vui vẻ đồng ý: “Được ạ!”

Trên xe ba bánh kì thực cũng không có đồ gì, ngoại trừ Kiều Thanh Thanh chính là hai cái sọt tre lớn.

Trong sọt tre để một ít quần áo mặc qua, chăn đơn tẩy đến trắng bệch, nồi chén gáo chậu dùng đã cũ, mấy bình rượu thuốc tự chế.

Khi lấy mấy thứ này, mấy người ba Thiệu đều cảm thấy khó hiểu. Kiều Thanh Thanh giải thích một chút, bọn họ mới ẩn ẩn hiểu rõ dụng ý của cô. Trên đường gặp rất nhiều người đồng hành, chờ khoảng cách tới đích đến ngày càng gần, thậm chí còn bắt đầu kẹt xe .
Bạn cần đăng nhập để bình luận