Thiên Tai Càn Quét

Chương 474: Vô Đề

Chương 474: Vô Đề

Vừa rồi con dâu nghiêm túc bảo bọn họ chạy, liên tục dọn dẹp trong nhà sạch sành sanh. Bầu không khí kia vô cùng nặng nề khiến mẹ Thiệu nghĩ rằng họa lớn đang tới, vô thức nghe theo con dâu.

"Con chỉ cảm thấy đột nhiên trời sáng, có dự cảm không tốt." Kiều Thanh Thanh nói, cảnh giác quan sát xung quanh.

Thiệu Thịnh An hỏi: "Mẹ, ba, anh cả, mọi người còn nhớ rõ trước đó chúng ta đã nói sao nếu chúng ta tách ra không?"

Thiệu Thịnh Phi nhấc tay: "Nhớ kỹ rồi, nếu như chúng ta tách ra thì phải làm ký hiệu trên đường, anh nhớ cách vẽ ký hiệu rồi."

Kiều Tụng Chi gật đầu: "Nhớ rồi." Bà ấy dịu dàng kiên định nhìn về phía con gái, con rể. Bà ấy nghe con gái nói sau khi bóng đêm vô tận kết thúc không lâu là động đất, bây giờ ở chung với người nhà, từng giây từng phút đều vô cùng quý giá. Mẹ Thiệu vội bổ sung: "Nếu như tách ra mẹ sẽ vẽ ký hiệu dễ nhớ, phải chạy về phía xa căn cứ, trên đường tìm nơi dễ thấy vẽ ký hiệu, mẹ thuộc lòng rồi." "Ba cũng nhớ kỹ, ngày nào cũng ôn tập." Ba Thiệu bất an thở hổn hển dùng tay che mắt ngước lên nhìn: "Rất lâu rồi không nhìn thấy mặt trời, mắt xót quá, bên kia sao thế?"

Dường như ông nghe thấy hướng mình vừa chạy đi có tiếng động, vừa rồi Thiệu Thịnh An nhìn thấy hành động của vợ, biết đó là loa nhắc nhở động đất sắp đến. Quả nhiên anh trông thấy có người bắt đầu chạy.

Chạy mau đi, chạy nhanh lên một chút.

Ở nơi cách mấy ngõ nhỏ trong lòng, Liên Tuấn Hà cũng nghe thấy tiếng loa. "Sắp động đất rồi mau chạy đi, sắp động đất rồi mau chạy đi!"

Chắc tiếng kia là tiếng của loa khuếch đại âm thanh, âm lượng được chỉnh đến mức lớn nhất, cường độ âm thanh có thể khiến người ta căng thẳng đinh tai nhức óc. "Nhanh lên, mau lấy túi xách khẩn cấp ra, chúng ta ra ngoài tránh trước." Liên Tuấn Hà nói.

Vợ anh ấy cảm thấy kì lạ: "Em phải đi phơi quần áo, vô duyên vô cớ cầm túi khẩn cấp làm gì, có gì để tránh chứ?"

Liên Tuấn Hà càng cảm thấy bất an hơn, tim đập loạn, không nhịn được lớn tiếng: "Sắp động đất rồi mau chạy đi, còn phơi quần áo cái gì, em không nghe thấy tiếng loa sao?"

Ở biển hơn một nghìn cây số, đột nhiên mặt nước rút năm sáu cây số, mặt biển như được cài máy bơm siêu to, thủy triều hạ xuống nhanh chóng. Sinh vật trong nước nhảy loạn, một con cá nhảy khỏi mặt nước ba bốn mét nặng nề rơi xuống.

"Bốp", đuôi cá đập lên bọt nước, sau đó như bị sức mạnh hút đi, trong phút chốc biến mất.

Ở sâu trong biển vang lên tiếng gió gào thét như là tiếng rên rỉ xa xưa. Sau đó, một giây sau đất rung núi chuyển.

Trong giây phút mặt đất rung chuyển, cả thể xác và tinh thần của Kiều Thanh Thanh căng cứng. Cô tận mắt nhìn thấy ngôi nhà nhà mình ở hơn hai mươi ngày ầm vang sụp đổ trong phút chốc.

Bên tai là tiếng hét của ba Thiệu, nhà ở cũ nát ở phía trước sụp đổ như quân bài domino, tỏa ra bụi mù mịt. Rất nhiều người chạy khỏi nhà, theo kinh nghiệm diễn tập khi động đất xảy ra, bọn họ chạy về phía mảnh đất trống phía sau thôn. Có người bị đè dưới chân tường, có người ngã nhào xuống đất, có người xông ra khỏi bụi đất mịt mù, nặng nề ngã nhào vào không khí.

Những cảnh tượng đó xảy ra rất nhanh, trong phút chốc trời đất thay đổi. "Trời ạ." Kiều Tụng Chi trừng to mắt, mặt đất rung chuyển, bà ấy ngồi xuống giữ thăng bằng.

Kiều Thanh Thanh cũng nửa ngồi, cô không nhìn về phía thôn nữa mà cảnh giác nhìn dưới mặt đất.

Bên tai các loại tiếng ồn xen lẫn với nhau, Kiều Thanh Thanh liên tục chớp mắt, không bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào. Cô tận mắt nhìn thấy khe nứt dưới chân dần xuất hiện, cô không biết mình kêu lên cái gì, không biết hô thế nào, chỉ nhớ người nhà lại bắt đầu chạy.

"Chạy đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận