Thiên Tai Càn Quét

Chương 357: Vô Đề

Chương 357: Vô Đề

Khát vọng sống sót cùng ý muốn bảo vệ con trai lớn làm mẹ Thiệu kích phát ra sức mạnh, bà đạp nhanh hơn, lấy ra kĩ thuật lái xe tốt nhất đời. Kiều Thanh Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, đẩy nhanh tốc độ đuổi kịp.

Khoảng cách 50 mét, hai người rất mau đã chạy đến.

Lúc này nơi nơi đã bắt đầu rối loạn, một tòa nhà này từ lầu một đến lầu năm bị thuê làm cửa hàng, lầu sáu là quản lí thị trường. Người trong phòng còn chưa phát hiện vấn đề, nhóm nhân viên cửa hàng kì quái mà đứng xem bên ngoài cửa sổ, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Rốt cuộc đi đến địa điểm an toàn, Kiều Thanh Thanh cùng mẹ Thiệu thở hồng hộc, trên đầu, trên mặt, cổ cùng cánh tay và mu bàn tay đều bị ăn mòn ra một loạt lỗ nhỏ.

“Có mưa axit! Không nên đi ra ngoài!” Kiều Thanh Thanh khiêng xe đạp muốn lên lầu, thấy có người muốn đi ra ngoài xem, vội ngăn cản.

“Ai, vị nữ sĩ này, mời khóa xe đạp ở bên ngoài, chúng tôi không cho phép…”

“Xin lỗi, tôi nguyện ý trả tiền phạt, nhưng tôi cần phải mang xe đạp lên, có mưa axit!” Kiều Thanh Thanh nói xin lỗi, ý bảo mẹ Thiệu mau lên lầu.

Xe đạp là tài sản quý giá không thể bỏ lại, còn có một nguyên nhân, nếu đặt ở cửa, trong chốc lát rất nhiều người tị nạn đến đây, lúc đó lại trở thành chướng ngại vật để hại người.

“Này hai người kia!”

“Đừng đuổi theo, bên ngoài giống như thật sự xảy ra chuyện!”

“Ông trời ạ, bọn họ đều làm sao vậy?”

Có một người nhớ đến lời Kiều Thanh Thanh nói cùng vết thương trên mặt cô, nửa tin nửa ngờ mà mở cửa sổ, duỗi tay đi đón nước mưa, ngay sau đó liền phát ra tiếng kêu đau khổ: “Đau quá!”

Đồng sự nhanh chóng nhìn qua, thấy trong lòng bàn tay hắn có vài giọt nước mưa, nước kia giống như sôi trào trong lòng bàn tay hắn, phát ra thanh âm xèo xèo. Người đàn ông điên cuồng phủi tay, dùng quần áo lau khô tay, sắc mặt tái nhợt khiếp sợ: “Nước mưa thật sự có vấn đề!”

Kiều Thanh Thanh cùng mẹ Thiệu thường xuyên rèn luyện hơn nữa sau khi sương mù dày đặc tan kịp thời nằm viện tiếp thu điều trị, kịch liệt vận động nhưng thân thể vẫn hoàn toàn chống đỡ được. Bằng vào một hơi này, hai người họ liền bò lên lầu sáu.

“Mẹ! Em gái!” Thiệu Thịnh Phi ngồi ở góc tường đứng lên vẫy tay với hai người họ.

Mẹ Thiệu buông xe đạp xuống, tiến lên ôm lấy cổ hắn, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào khi sống sót sau tai nạn.

Mưa axit cũng giống sương mù dày đặc, tới không hề báo trước, nhưng lực sát thương của nó rõ ràng như bóng sào ban trưa.

Nơi nơi đều lâm vào hỗn loạn, mọi người cuống quýt tìm đồ vật che mưa, tìm chỗ tránh mưa, trong hỗn loạn có người ngã xuống đất, chưa kịp bò dậy đã bị người dẫm lên lưng, phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết, chợ náo nhiệt biến thành địa ngục khủng bố.

Tòa nhà lớn bị những người chạy trốn điên cuồng chạy đến chen đến nỗi một khe hở cũng không có, nhóm nhân viên cửa hàng lớn tiếng kêu: “Đừng chen! Đừng đẩy! Không có chỗ!”

Nhưng đoàn người sợ hãi vẫn hướng về phía trong mà chen vào, không ngừng có người ngã xuống, tiếng kêu thảm thiết bị tiếng ồn ào bao trùm.

Lầu sáu, nhân viên quản lí thị trường nhanh chóng phản ứng lại, đi xuống lầu sơ tán đám người, thực mau, lầu sáu cũng bị chen đầy.

Ba người Kiều Thanh Thanh lên tị nạn sớm nhất đã tìm cái góc tường ngồi an ổn, hai chiếc xe đạp quây thành một khu tam giác làm lá chắn. Kiều Thanh Thanh cùng mẹ Thiệu đều có thương tích trên người, cô lấy ra nước sạch cùng với khăn lông, cùng mẹ Thiệu rửa sạch miệng vết thương cho nhau.

Dùng nước rửa sạch xong, Kiều Thanh Thanh lại lấy kem đánh răng ra bôi lên miệng vết thương.

“Không biết có để lại sẹo hay không.” Mẹ Thiệu đau lòng mà nhìn mặt cô: “Mẹ già rồi không thèm để ý cái này, nhưng con còn trẻ như vậy.”

Kiều Thanh Thanh hồn nhiên không thèm để ý: “Không có việc gì, người còn sống là tốt rồi. Mẹ, mẹ ngửa đầu một chút, con thấy cổ của mẹ có thương tích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận