Thiên Tai Càn Quét

Chương 116: Vô Đề

Chương 116: Vô Đề

Bọn họ dùng một giờ đến nhà họ hàng Viên Hiểu Văn, tốc độ chậm hơn so với lúc dùng thuyền xung kích, nhưng cũng xem như nhanh, nếu chỉ dựa vào hai chân, họ còn không thể đến đó trong hai giờ.

“Văn Văn đang ở bệnh viện.”

Vợ chồng Viên Hiểu Văn và bố mẹ chồng cô ấy đều không có ở đây, là họ hàng tiếp đãi bọn họ. Người họ hàng lạnh run, giải thích: "Tối hôm đó trời lạnh đột ngột, Văn Văn bỗng nhiên chảy máu, Nham Hải ngay lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện. Bác sĩ nói tình hình không ổn, trời ạ!"

Kiều Thanh Thanh hỏi địa chỉ rồi cùng Thiệu Thịnh An chạy tới bệnh viện. Không ngờ trong bệnh viện lại rất ít người, Thiệu Thịnh An cảm thấy kỳ quái. "Đêm đó có rất nhiều người chết." Kiều Thanh Thanh nói, Thiệu Thịnh An nghe xong tâm trạng lập tức trở nên nặng nề.

Sau khi đến quầy lễ tân hỏi số phòng, Kiều Thanh Thanh thấy Viên Hiểu Văn tiều tụy yếu ớt nằm trên phòng bệnh.

Khóe miệng Viên Hiểu Văn giật giật, nước mắt rơi xuống: "Thanh Thanh, cậu không làm mẹ nuôi được rồi."

Nhìn cô ấy đau buồn như vậy, khóe mắt Kiều Thanh Thanh cũng không nhịn được đỏ lên.

Trong phòng bệnh, mẹ của Hồ Nham Hải đang chăm sóc cô ấy, mẹ Hồ cũng đã đầy mệt mỏi, nhìn thấy vợ chồng Kiều Thanh Thanh đến thăm, bà rất cảm động, thu xếp đi rót nước nóng cho bọn họ uống.

Trong phòng bệnh không có hệ thống sưởi, không có nước nóng, lạnh ngắt như một hố băng.

“Không cần đâu ạ, bọn cháu có mang theo đây rồi.” Kiều Thanh Thanh ngăn cản mẹ Hồ đang chuẩn bị ra ngoài tìm nước nóng, ra hiệu cho Thiệu Thịnh An để đồ xuống.

Sau khi biết Viên Hiểu Văn phải nhập viện, trên đường Kiều Thanh Thanh đã đóng gói một lô vật tư khác từ trong không gian, tất cả đều là những thứ mà hiện tại Viên Hiểu Văn có thể sử dụng.

Viên Hiểu Văn ăn cháo trắng, là Kiều Thanh Thanh đút cho cô ấy. Cô ấy vừa ăn vừa khóc, nhưng cô ấy rất kiên cường, khóc đến mức gần như không thở nổi mà vẫn tự điều tiết hơi thở, sau khi khôi phục lại bèn tiếp tục ăn, rất nhanh đã ăn hết một bát.

"Không ăn nữa, Thanh Thanh, cậu thật sự đã ăn rồi sao, cậu và Thịnh An cũng ăn đi, từ nhà cậu qua đây chắc hẳn là rất vất vả, vì tớ mà cậu phải chịu khổ rồi.” Vừa nói, Viên Hiểu Văn lại càng nghẹn ngào, Kiều Thanh Thanh vỗ vỗ lưng cô ấy để cô ấy đừng quá kích động.

"Bồi dưỡng tốt cơ thể mới là việc chính đáng. Ở đây thực sự quá lạnh rồi, cậu cùng tớ về nhà đi, bí mật nói cho cậu biết, trong nhà tớ có hệ thống sưởi sàn nhà, rất ấm áp.”

Viên Hiểu Văn trợn tròn mắt kinh ngạc.

Mẹ Hồ không muốn ăn cháo, nói muốn đi tìm con trai về.

"Trong bệnh viện không thu viện phí, nói là cần người nhà giúp một số công việc, Đại Hải và ba anh ấy đi giúp đào băng rồi, nói là muốn tìm củi dưới băng để nhóm lửa, nếu không các bác sĩ y tá trong bệnh viện đều không được ăn cơm nóng.”

"Nham Hải và ba chồng tớ đã cố gắng hết sức rồi, bọn họ cũng rất đau lòng.” Viên Hiểu Văn cười khổ: "Tớ thật sự không ngờ lại như vậy, rõ ràng là vừa xuất viện, tớ tưởng rằng tớ còn có thời gian bồi dưỡng cơ thể, tớ rất mong chờ đứa con này, muốn nó mạnh khỏe ra đời, nhưng đêm hôm đó thật sự quá lạnh, Thanh Thanh, cậu không biết nguy hiểm đến mức nào đâu, Nham Hải dùng thuyền xung kích đưa tớ tới bệnh viện, ba chồng tớ cũng đi theo, trên đường đi, nước phía dưới đột nhiên bắt đầu đóng băng, lúc sắp đến bệnh viện, chiếc thuyền sắp không thể di chuyển nổi rồi, tiến lên là đều va vào tảng băng, lúc đó tớ còn mơ mơ màng màng nghĩ rằng sao đường lại gập ghềnh như vậy, sau đó mẹ chồng tớ nói cho tớ biết với vẻ nghĩ lại mà thấy sợ, cũng may bọn tớ có thuyền xung kích, tốc độ nhanh, nếu không có thể sẽ bị đóng băng trên đường rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận