Thiên Tai Càn Quét

Chương 482: Vô Đề

Chương 482: Vô Đề

Trong đám người xa lạ có ai đang nói gì đó, chắc chắn không phải lời vui sướng gì, Kiều Thanh Thanh nhìn ra từ nét mặt những người kia.

Đến khoảng 10 giờ lại có một trận động đất khác, nhưng yếu hơn đêm qua một chút.

Đây thực sự là tin tốt.

Đợi đến khi đông người, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh Phi không đi nhặt củi, họ trở lại lều trại ngồi, lưng đeo ba lô, không cần ngụy trang mình không có thức ăn nữa. Cả ngày Kiều Thanh Thanh đều không tháo dây chuông xuống, cô luôn cảm thấy không an toàn, cô ngồi trong lều nhìn ra ngoài, luôn cảm thấy xung quanh có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Cô vẫn chưa quên đây là một vùng hoang dã bên ngoài căn cứ, nơi mà phần lớn những người sống ở đây đều không phải người tốt.

"Chào cô."

Ban ngày, Kiều Thanh Thanh tháo dây chuông ra, đột nhiên một người đàn ông đứng cách lều trại 2m đi tới chào hỏi Kiều Thanh Thanh: "Tôi muốn giao dịch với cô." Anh ta giơ một nắm rau dại trong tay lên: "Những thứ này cho cô, tôi có thể đổi lấy một chai nước không?"

Mùa xuân, rau dại và các loại thực vật mọc um tùm, mặc dù là giống biến dị, nhưng miễn là không có độc thì đều có thể lấp đầy dạ dày của con người. Khi còn chưa từ chức ở đội an ninh, mỗi ngày đi tuần tra, cô đều có thể nhìn thấy rất nhiều đội đang đào cỏ dại, đào rau dại. Loại thực vật màu nâu nhạt trong tay người đàn ông này chính là một trong những giống rau dại ăn được do viện nghiên cứu công bố.

"Tôi từ chối." Kiều Thanh Thanh nói.

"Tôi không có ý xấu, tôi chỉ muốn đổi chai nước."

"Xin lùi lại, nhà tôi không dư nước."

Kiều Thanh Thanh suy nghĩ rất rõ ràng, nơi này là vùng hoang dã đầy rẫy nguy hiểm, nguy cơ của trận động đất còn chưa được giải trừ, cô không thể tiếp xúc quá nhiều với người lạ.

Dù cho người đàn ông trước mặt này không có ý xấu, Kiều Thanh Thanh cũng không dám liều lĩnh như vậy.

Có người đầu tiên đi đổi thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba, lều trại của bọn họ đã đủ chói mắt, cô không thể để cho người khác nghĩ rằng đồ đạc trong nhà cô rất sung túc, đó là đang tự tìm đường chết.

"Được thôi." Người đàn ông bỏ cuộc xoay người rời đi.

Buổi chiều rất yên tĩnh, mặc dù cuối xuân ánh mặt trời rất gay gắt, nhưng đối với những người hai năm không phơi nắng như bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên tiếp nhận một lượng bức xạ lớn như vậy cũng không tốt cho cơ thể.

"Bắt đầu từ hôm nay chúng ta không cần uống vitamin nữa." Kiều Thanh Thanh lạc quan nói: "Mặt trời là nguồn tài nguyên vô hạn có sẵn trong tự nhiên, chúng ta đi phơi nắng là được rồi.” Nhưng cũng không thể phơi nắng ngay lập tức được, trước tiên nên đứng cách lều trại thích ứng một chút với tia cực tím, qua một thời gian rồi hẵng ra ngoài phơi nắng thì sẽ tốt hơn. Buổi chiều mặt trời sắp lặn, Kiều Thanh Thanh ăn tối sớm để đề phòng đêm nay lại gặp rắc rối. Cơm nước xong bọn họ mới ra khỏi lều trại, vừa ra, Kiều Thanh Thanh ngay lập tức cảm nhận được rất nhiều tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

"Dỡ lều trước đi.” Kiều Thanh Thanh nói.

Đám người họ bắt đầu dỡ lều, lều dỡ xong được nhét gọn vào một chiếc túi đặc biệt, Thiệu Thịnh Phi cõng nó trên lưng.

"Nặng không?" Kiệu Tụng Chi hỏi.

“Không nặng mẹ Kiều, con còn có thể cõng mẹ đấy."

“Vậy thì đi thôi, chúng ta đổi nơi khác." Kiều Thanh Thanh luôn cảm thấy nơi này không an toàn.

Bọn họ vừa động, phía sau lập tức có người đuổi theo, Kiều Thanh Thanh thầm nhủ: cô biết ngay mà.

Đi được mấy trăm mét, Kiều Thanh Thanh đột nhiên xoay người giương nỏ bắn một mũi tên về phía sau. Cung tên xẹt qua một bên giày người nọ rồi lao thẳng xuống đất, Kiều Thanh Thanh lạnh lùng hô: "Đừng đi theo chúng tôi." Người đàn ông rút chân lại, tim đập thình thịch.

“Còn đi theo nữa không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận