Thiên Tai Càn Quét

Chương 626: Vô Đề

Chương 626: Vô Đề

Thiệu Thịnh An nắm chặt tay cô tiếp tục hỏi: "Cô chắc chứ?"

Cô gái phun một ngụm nước bẩn: "Chắc chắn, tôi chạy liên tục, chạy khắp nơi, hành lý cũng mất nhưng vẫn rơi vào trong nước. Mấy người có thuyền tốt quá, sớm biết vậy tôi làm một chiếc thuyền."

Tin tức này khiến mọi người trở nên khiếp sợ, bọn người Tống Tam Hà cũng chèo thuyền qua, không thể nào tiếp nhận được tin tức này.

"Chuyện này không thể nào, tôi không tin."

"Đúng thế, đúng thế, tôi cũng không tin."

"Đội tàu Thang Châu đâu, hôm qua đột nhiên bọn họ tăng tốc, bây giờ không thấy bóng dáng."

Cô gái nói: "Tàu nào, đội tàu Thang Châu, là Thang Châu nào thế?"

Kiều Thanh Thanh nghe cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi cô ta từ đâu đến.

"Căn cứ Nam Bình đó, chẳng phải sao, mấy người từ đâu đến, đội tàu Thang Châu là thế nào? Có ý gì vậy, nơi này là nơi nào?" Cô gái ôm tấm ván gỗ bơi nhanh, vội nói.

Căn cứ Nam Bình, nghe nói là một căn cứ nhỏ ở tây nam Hi Thành. Lúc trực ban ở đội trị an, Kiều Thanh Thanh đã gặp thương đội trao đổi hàng hóa, than đá từ căn cứ Nam Bình đến Hi Thành.

Đất liền của cô ta đang ở bị sụp đổ, không biết sao cô ta lại bơi đến nơi mặt đất sụp đổ của bọn họ.

Kết quả xấu nhất xảy ra, tất cả đất liền sụp đổ hoàn toàn. Đội tàu Thang Châu có thể đi đến Hi Thành, sau đó bọn họ còn đi đâu, hoặc đã bắt đầu thời đại sống trên nước. Kiều Thanh Thanh nhớ đến những con cá mập như núi nhỏ kia, cô nhíu chặt lông mày, cô và Thiệu Thịnh An nhìn nhau, thấy được sự lo lắng trong mắt nhau.

Ba tiếng sau, Tăng Quang Vũ ra sức chèo thuyền, thuyền của bọn họ ít người và vật tư nhất, vì thế dẫn đầu di chuyển.

Ba tiếng trước, sau khi làm rõ tình huống Tăng Quang Vũ nói: "Em gái, nhà em có bốn người, có thể chứa thêm chị không. Chị sẽ lấy bảo bối ẩn giấu làm phí ngồi thuyền."

Sau đó cô ta lấy một miếng vàng hình phật từ trong cổ áo.

Kiều Thanh Thanh nhận, nói xong chỉ vị trí, không cho ăn uống chỉ giữ cô ta lại ba ngày.

"Ba ngày sau cô tự tìm cách đi." Tăng Quang Vũ lập tức đồng ý. Nếu bị ngâm nữa cô ta sẽ chết mất, cô ta không thể bơi lặn được nữa, ba ngày thì ba ngày.

Sau khi lên thuyền, Tăng Quang Vũ bình tĩnh lại, sau khi tay chân có sức lại thì cô ta xung phong nhận việc chèo thuyền giúp. Thiệu Thịnh An bảo Kiều Thanh Thanh đưa mái chèo cho Tăng Quang Vũ, bảo cô nghỉ ngơi một phen. Cô xuống đuôi thuyền ngồi.

Thuyền gỗ đi nhanh hơn, Kiều Thanh Thanh dùng ống nhòm xem xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng đội tàu Thang Châu.

Cô đoán lý do đội tàu Thang Châu tăng tốc là vì bọn họ đã nhận được tin tức gì đó. Đó là tin tức gì thế, đội tàu có thuyền, cho dù đất liền sụp đổ hết thì vẫn có thể an toàn. Vậy vì sao bọn họ lại tăng tốc đi về phía trước, có thứ gì hấp dẫn bọn họ sao?

Hay là phía trước không có thứ gì ngăn cản đội tàu nữa.

Trong lòng Kiều Thanh Thanh lo âu, thậm chí cô còn kiểm tra cung tên treo trên thuyền thì mới có được chút cảm giác an toàn.

Ở phía xa, đất liền cuối cùng sụp đổ, từng chiếc xe được bảo dưỡng cẩn thận rơi vào trong nước, nặng nề chìm xuống đáy biển sâu. Từng chiếc từng chiếc thuyền gỗ lắc lư trong sóng nước. Trong lúc hỗn loạn, có người phát ra tiếng kêu thảm, có người lớn tiếng kêu cứu, có thuyền gỗ bắt đầu đổi chủ.

Mặt Liễu Chiêu Vân dính đầy máu bò lên thuyền, cô ấy nhìn người sống sót lắc lư trong sóng nước, nở nụ cười mờ mịt.

Châu Châu không dám khóc, trơ mắt nhìn ba rút dao đang cắm vào ngực Uy Thiếu ra.

"Đừng sợ, đừng sợ chúng ta có thuyền." Ông ta đá Uy Thiếu xuống, vừa muốn chèo thuyền rời đi, nhưng có vô số bàn tay từ dưới nước đưa lên giống như quỷ đoạt mạng muốn bắt ông.

Người đàn ông nhẫn tâm quơ dao phay: "Cút đi, cút đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận