Thiên Tai Càn Quét

Chương 301: Vô Đề

Chương 301: Vô Đề

Lục Bình tốt tính cười: “Không có việc không có việc gì, đều là chuyện nhỏ.” “Được rồi, đi thay quần áo đi! Tôi đi lấy cho ông chậu nước, ông lau người qua, nhớ dùng tiết kiệm thôi.”

Xã khu Bình An, ba Thiệu đã đỡ nhiều nhưng vẫn cảm thấy choáng váng, ngồi dậy lại càng khó chịu hơn, mẹ Thiệu không cho ông rời giường, đút ông ăn một chút rồi để ông ngủ.

Kiều Thanh Thanh vẫn ngồi ở lầu sáu, Thiệu Thịnh Phi đã được trấn an lại, cô thấy mẹ Thiệu đi ra từ trong phòng, chạy nhanh lại đỡ bà ngồi xuống. Mẹ Thiệu lại khóc một hồi: “Sao lại không cẩn thận như thế chứ! Mẹ vừa nhớ tới lại cảm thấy sợ hãi, ba con ngã xuống liền hôn mê, nếu không có đồng nghiệp phát hiện mà kéo ông ấy lên, hiện tại nên làm như nào bây giờ, chỗ kia lại không có đèn đường, chúng ta có tìm cũng không biết nơi nào mà tìm.”

Kiều Tụng Chi an ủi bà: “Ông thông gia vận khí tốt, đây cũng là phúc của ông ấy, ông thông gia ngày thường làm người phúc hậu trượng nghĩa, Lục Bình đi qua tìm ông ấy mượn tinh dầu mới có thể phát hiện ông ấy ngã bên trong, hết thảy đều là do trời định, người tốt ắt bình an.”

Lời này trấn an mẹ Thiệu rất hữu hiệu, bà ngừng tiếng khóc lại: “Tôi muốn đi khiếu nại, sao nắp giếng êm đẹp lại hỏng được, chắc chắn có vấn đề.” “Con đi cho, mẹ, mẹ ở nhà chăm sóc ba đi.” Kiều Thanh Thanh lại nhìn về phía mẹ mình, mẹ cô hướng về phía cô gật gật đầu, dặn dò cô ra ngoài cẩn thận. Kiều Thanh Thanh chuẩn bị một chút liền ra cửa, cô đi xe đạp, đi trước tìm đội trưởng của ba Thiệu, đội trưởng tiểu đội bảo vệ môi trường của xã khu Bình An. Hai bên nói chuyện không phải thực sự vui vẻ, đối phương hoàn toàn không đồng ý bồi thường.

“Cái này, là chính ba của cháu không cẩn thận, nắp giếng đang tốt sao có thể dễ dàng dẫm hỏng như vậy, đừng có mà tự bị ngã rồi quăng nồi cho chú, hiện tại công việc khó tìm như nào chứ, phải tích phúc nhiều mới được! Như vậy đi, chú phê duyệt cho lão Thiệu nhiều thêm năm ngày nghỉ, để hai mươi ngày! Cố gắng dưỡng thương, chỗ chú sẽ giữ vị trí cho ông ấy.” Đội trưởng xua tay ý chỉ phải tan tầm, để Kiều Thanh Thanh không quấy rối nữa.

Xem thái độ này của ông ta, Kiều Thanh Thanh biết không thể cùng ông ta nói chuyện nữa, cô quyết định đi tìm cục xây dựng đối thoại. Cô tìm được chỗ Lục Bình nói, dùng đèn pin chiếu một cái liều thấy vài khối nắp giếng dưới lớp nước bẩn vẩn đục. Cô lấy di động ra chụp ảnh, lại đi tiếp 300m nhìn thấy cái nắp giếng thứ hai, cái nắp giếng này thực ra chất lượng lại tốt.

Không chịu từ bỏ, Kiều Thanh Thanh tin chắc nếu có người ở trên công trường ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu thì tuyệt đối không chỉ mỗi cái nắp giếng này có vấn đề.

Cô kiểm tra mười mấy cái nắp giếng, rốt cuộc cũng tìm được một cái, nhấc chân dẫm hai cái đã nghe thấy tiếng nứt vỡ. Cô hít sâu một hơi, cố gắng đem nắp giếng này cạy lên. Nắp giếng vốn dĩ không thể di chuyển lại dễ như trở bàn tay bị cạy ra, cô gõ gõ, cảm thấy vật này chỉ có tầng ngoài lài xi măng, nắp giếng vốn nên từ bê tông cốt thép đổ bên tông làm thành, cái này bên trong có thể chỉ là khối gỗ.

Nói kiểm tra liền kiểm tra, Kiều Thanh Thanh lấy cây búa ra đập vài cái, quả nhiên bên trong lộ ra mấy mảnh gỗ. Hiện tại trời nóng, khối nắp giếng “Tốt mã dẻ cùi” này trải qua ngày ngày phơi nắng, bên trong sớm đã hư hỏng, vừa dẫm một cái lập tức vỡ vụn.

Lấy một vài mảnh gỗ làm đánh dấu, Kiều Thanh Thanh đem khối chứng cứ này mang đi, sau đó liền đi đến Cục xây dựng.

Cục xây dựng mới xây nằm trong khu hành chính, khu hành chính cũng là ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối làm công, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, cư dân hóng mát tản bộ thích nhất đến bên ngoài khu hành chính, dù cho vào không được thì ánh đèn nơi đó cũng có thể chiếu đến xung quanh làm sáng rực lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận