Thiên Tai Càn Quét

Chương 238: Vô Đề

Chương 238: Vô Đề

Cảm nhận được cảm giác chấn động của mặt đất, cô đoán chắc là bắt đầu đào giếng. Cô cũng không có suy nghĩ sẽ đi xem, giả vờ vào trong lều nhỏ lấy đồ, lấy ra một bó vải che nắng lớn, thừa dịp mặt trời còn chưa mọc ngồi trước lều bắt đầu may.

"Không ngủ nữa:" Thiệu Thịnh An cũng chui ra khỏi lều trại, giọng nói khàn khàn: "Đang khoan giếng rồi."

"Ừm, em cũng bị đánh thức." Kiều Thanh Thanh cười vỗ vỗ bên cạnh: "Lại đây ngồi xuống đi anh.”

Thiệu Thịnh An ngồi xuống hỗ trợ xử lý tấm vải che nắng, nói: "Anh ra ngoài xem có cành cây nào không, đóng đinh mấy cái giá để che nắng.”

"Em thấy cũng khó đó, lúc trước quá lạnh, chúng ta một đường tới đây, lúc đi đường cao tốc hai bên rừng đều trần trụi, đã sớm chết hết rồi." Cô thì thầm: "Em đã chuẩn bị, em lấy nó ra rồi, anh vào lều lấy nó đi."

Khi họ làm việc, người đi bộ trên đường càng ngày càng ít, tới khi mặt trời mọc thì âm thanh đào giếng bên ngoài đã dừng lại.

"Nào, ba cũng làm hộ cho." Ba Thiệu cũng rời giường, thấy con trai con dâu đã bắt đầu công việc, vội vàng đi lên giúp đỡ.

Chẳng bao lâu sau, họ đặt tấm vải che nắng lên rồi treo rèm cửa trước và sau lều, làm cái che chắn.

Nhà lều trại đơn giản cứ như vậy xây xong, Kiều Thanh Thanh đi lấy đồ ăn sáng, Thiệu Thịnh An và ông Thiệu không dừng lại, dỡ những hành lý khác trên xe ba bánh xuống.

Sau khi ăn sáng xong, Kiều Thanh Thanh lấy quạt năng lượng mặt trời cùng đèn năng lượng mặt trời ra sạc, cô đứng dưới ánh mặt trời, cảm nhận được nỗi đau mà ánh nắng mặt trời nóng bức mang đến cho làn da, không cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy an tâm.

Cuối cùng họ đã ổn định cuộc sống một lần nữa và lại có thể được sống một lần nữa.

Khi mặt trời lên cao, lều nóng hơn, mặc dù sử dụng vải che nắng nhưng hiệu quả cách nhiệt của lều chắc chắn không thể so sánh với các tòa nhà vật lý của xi măng cốt thép.

Ba Thiệu và mọi người ngâm khăn rửa mặt vào nước đá tan chảy, sau đó lau mặt rồi tới cổ, có thể thoải mái hơn rất nhiều.

"Bên ngoài không có bóng người nào." Kiều Tụng Chi ra ngoài đi vệ sinh xong trở về, mấy bước chân thôi mà đã chảy đầy mồ hôi, sau lưng đều ướt đẫm.

"Ôi chao, tôi mới nhìn ra bên ngoài một cái mắt đã hoa hết cả lên, trời như này sáng quá rồi." Mẹ Thiệu vội vàng lấy khăn rửa mặt ướt lau mồ hôi cho Kiều Tụng Chi.

"Còn không phải sao." Kiều Tụng Chi cảm ơn, nhận lấy khăn rửa mặt: "Tôi cảm thấy không khí đều bị phơi nắng đến biến dạng.”

"Hôm qua quân đội phát thức ăn rất tốt, nhìn xem thịt đóng hộp này, là thịt bò đó." Ba Thiệu nói.

"Cũng không phải, tôi không nghĩ vào thời điểm như này, vật chất của Diệp Sơn phát có thể tốt như vậy." Mẹ Thiệu phụ họa.

"Cảm giác Diệp Sơn không thiếu vật tư, chúng ta tới nơi này là tới đúng chỗ rồi." Thiệu Thịnh An cười nói: "Chúng ta ăn cơm trưa đi, buổi trưa mọi người muốn ăn gì?"

"Thời tiết có nóng đến đâu, dù sao ăn lạnh nhiều cũng không tốt, trưa nay ăn mì hoành thánh đi, mở thêm hai hộp thịt đóng hộp." Kiều Thanh Thanh đề nghị: "Để chúc mừng gia đình chúng ta bình an thuận lợi đến thôn Thu Diệp, uống thêm chút rượu vang đỏ thì sao?"

“Vậy thì quá tốt rồi.”

Ăn xong tô mì hoành thánh nóng hổi, hơi nóng từ dạ dày lan tràn đến toàn thân, cổ và lưng sau rất nhanh đã đổ mồ hôi nóng, Kiều Thanh Thanh lau mồ hôi trên trán, bưng chén lên uống hai ngụm canh.

Thịt đóng hộp là do ông Thiệu mở, mẹ Thiệu cẩn thận dùng dao gọt hoa quả cắt thịt đóng hộp thành vài miếng, trực tiếp dùng đũa là có thể gắp. Thiệu Thịnh An gắp cho Kiều Thanh Thanh một miếng: "Nếm thử xem có ngon không.”

"Ừm ngon, chỉ là hơi mặn."

"Hơi mặn một chút, còn lại không mở để dành ngày nào đó lấy ra ăn cháo trắng hoặc cơm trắng đi." Thiệu Thịnh An lấy hộp lon lật xem, nhíu mày.

“Có chuyện gì vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận