Thiên Tai Càn Quét

Chương 286: Vô Đề

Chương 286: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh sắp xếp ở tầng sáu xong, trở lại tầng bảy đã nhìn thấy mẹ và mẹ chồng cô làm việc hăng say. Thịnh An và ba chồng chỉ xách hai thùng nước lên, nói là mỗi ngày một hộ chỉ có thể xách hai thùng. Cô biết hai bà mẹ muốn giặt giũ, hai thùng nước không đủ nên để cho bọn họ một bể nước.

Lên lầu nhìn qua, trong phòng khách đều là thùng nước và chậu rửa mặt, bên trong đang ngâm đồ. Vì tiết kiệm nước, Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu cho nước giặt vào trước khi ngâm quần áo, sau đó dùng Thần khí ván giặt đồ kinh điển chà xát. Chà xong vắt khô, sau đó xả qua một lần nước là được. Trên quần áo có mùi thơm, không còn cảm giác trơn trượt nữa.

"Lầu bảy được đấy, có một sân thượng, phơi bao nhiêu đồ cũng được." Mẹ Thiệu vừa chà áo gối vừa vui vẻ nói: "Mặt trời chói chang như thế, phơi một lát sẽ khô ngay thôi."

"Đúng đó, trên sân thượng còn có một tầng cách nhiệt, tầng bảy không nóng hơn tầng dưới bao nhiêu, chắc chắn có người có thể ở mà." Kiều Tụng Chi hùa theo.

"Để con giúp." Kiều Thanh Thanh cười đi qua.

Mẹ Thiệu ngẩng đầu, cười nói: "Không cần con giặt, con đi lên sân thượng đặt cột phơi và mắc áo là được rồi."

"Vậy con phơi quần áo, đồ trong thùng lớn bên kia đã vắt khô cả rồi ạ?"

Kiều Tụng Chi gật đầu: "Đúng thế, bên trong là ga giường vỏ chăn, mẹ và mẹ chồng con đã vắt khô, chỉ là hơi lớn, để mẹ và con đi phơi cùng nhau, đừng để bị rơi trên đất làm bẩn."

Rất nhanh, trên sân thượng phơi đầy ga giường vỏ chăn, hôm nay có gió nhẹ, trời tờ mờ tối gió thổi nhè nhẹ làm tản ra mùi hương quần áo vừa giặt.

Kiều Thanh Thanh nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy trên ban công những tòa nhà xung quanh đều đang phơi quần áo vỏ chăn, nhà bọn họ không dễ thấy.

Kiều Tụng Chi nóng đến mức mồ hôi chảy ròng: "Mặt trời đã lặn mà còn oi bức như thế, đi xuống lầu thôi. Mẹ thấy sau khi chúng ta giặt xong những thứ kia thì những thứ này đã bị phơi khô luôn rồi."

Quả nhiên, nửa tiếng sau Kiều Thanh Thanh đi lên kiểm tra, tất cả đều bị hơi nóng sấy khô rang. Cô nhanh chóng đi qua thu đồ vào, cuốn thành một cuộn lớn ôm xuống lầu.

Bóng đêm buông xuống, trên sân thượng tầng 7, tòa nhà 20 xã khu Bình An, trong bóng tối u ám phơi quần áo. Đêm nay bọn họ thay ba đợt, cuối cùng thùng quần áo lớn do Thiệu Thịnh An và Kiều Thanh Thanh cùng đi phơi. Trong tay cô cầm đèn pin chiếu sáng, ngồi một bên nhìn anh vắt khô quần áo, lại nhét mắc áo vào cổ áo.

"Tìm được công việc không?" Cô hỏi.

"Không tìm được việc gì cả, có thể chờ sau này mọi người ổn định lại, kinh tế mới có thể chuyển biến tốt đẹp được. Trước đó anh nghe đồng nghiệp nói trong căn cứ có xây dựng nhà máy, không biết nhà máy gì, muốn tuyển công nhân gì đó." Thiệu Thịnh An lấy một chiếc áo tay dài ra khỏi thùng, thấy còn nhỏ nước thì vắt mấy lần cho ráo. Tiếng nước tí tách, Thiệu Thịnh An liên tục nói: "Còn có nông trường nữa, bây giờ rau quả chịu được nhiệt độ cao dần được tạo ra, chắc là kỹ thuật sắp ổn định, chắn hẳn phải đầu tư sản xuất số lượng lớn. Ba vẫn luôn muốn tìm việc làm, anh thấy có thể đi nông trường cũng rất tốt, anh sẽ ưu tiên chú ý tin tức về nông trường."

"Vậy anh muốn làm công việc gì?" Kiều Thanh Thanh hỏi.

Thiệu Thịnh An đã có kế hoạch: "Anh định đi làm điện nước cho người ta, chắc chắn trong căn cứ càng lúc càng có nhiều người, có người có điều kiện tốt chắc chắn có nhu cầu điện nước. Bọn họ đưa vật liệu, anh lắp cho bọn họ, em nói được không?"

Kiều Thanh Thanh gật đầu cười: "Được chứ, trong xã khu mới rất nhiều kẻ có tiền, kiếp trước em còn làm gia sư đó. Cho dù thiên tai tận thế, có vài người vẫn rất chú ý về việc học của trẻ con." Tầng lớp sẽ không biến mất, sự chênh lệch giàu nghèo sẽ càng thêm rõ ràng trong thiên tai tận thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận