Thiên Tai Càn Quét

Chương 354: Vô Đề

Chương 354: Vô Đề

“Chị Chi đừng nóng giận, Thanh Thanh rất ngoan, nhất định nghe lời bà nói.” Mẹ Thiệu vội hoà giải.

“Đúng vậy đúng vậy, Thanh Thanh luôn có chừng mực, khụ khụ, cơm chiều Thịnh An đã nấu xong, chỉ chờ hai người về, đến ăn cơm chiều đi.” Thiệu Thịnh An mới mở miệng: “Mẹ, đêm nay làm cà tím chưng mẹ thích ăn, để con mang nồi lẩu sang.”

Kiều Tụng Chi rốt cuộc không giữ nổi bộ mặt nghiêm túc nữa: “Được rồi, ăn cơm ăn cơm, Phi Phi à, ăn cơm đi, cơm nước xong mẹ Kiều cho con ăn bánh quy ngon.”

Thiệu Thịnh Phi hoan hô: “Được nha!”

Tất cả mọi người cho rằng Kiều Thanh Thanh không đành lòng nhìn thấy người bệnh ở trước mặt mình xảy ra chuyện. Chỉ có riêng mình Kiều Thanh Thanh đang chờ kết quả kế tiếp.

Ba ngày sau, người nhà vị tiểu thư đột nhiên run rẩy ngất đến đưa tạ lễ cho nhà Kiều Thanh Thanh, Kiều Thanh Thanh cũng nhận lấy.

Từ sau lúc đó, đơn hàng Kiều Tụng Chi nhận được cũng bắt đầu nhiều lên, có lúc Thiệu Thịnh An sẽ đưa mẹ cô qua, có lúc là Kiều Thanh Thanh đưa. Có một lần khi cô qua, Chu tiểu thư nói cô ấy có bị sái cổ một chút, hỏi Kiều Thanh Thanh có thể ấn giúp một chút hay không, Kiều Thanh Thanh gật đầu. Kể từ lúc đó, Kiều Thanh Thanh bắt đầu vì mấy tiểu thư, phu nhân nhà giàu làm một ít xoa bóp vai cổ lưng. Lúc trước cô cũng lăn lê bò lết trong xã hội, biết những người này coi trọng nhất là mặt mũi cùng kiểu cách, thợ may đến cửa đo vá, bác sĩ gia đình, đều là một loại thể hiện địa vị.

Sau khi sương mù dày đặc tan đi nửa năm, là lúc sự nghiệp Kiều Tụng Chi cùng Kiều Thanh Thanh phát triển, thu vào đến nỗi chất đống chim có thể bay qua. Những người khác trong nhà cũng có công việc của riêng mình. Ba Thiệu lại một lần nửa trở lại đội công nhân vệ sinh, đi sớm về muộn, cần cù chăm chỉ. Mẹ Thiệu không có từ bỏ những khách hàng bình thường, bà đã có thể tự mình đảm đương một phía, trang phục mùa đông đan ra tuy rằng không được tinh xảo như Kiều Tụng Chi, nhưng chỉ cần giá bán hợp lý, doanh số cũng không tồi. Thiệu Thịnh An ngẫu nhiên sẽ có công tác, khi không công tác sẽ mang theo Thiệu Thịnh Phi cùng mẹ Thiệu đi chợ bày quán.

Đây là một đoạn thời gian yên bình khó có được, bi thương sương mù dày đặc mang đến bị thời gian vuốt phẳng. Sở nông nghiệp bị thời tiết đổi tới đổi lui tra tấn đến nửa chết nửa sống, thu hoạch năm trước cùng năm nay không cách nào tránh khỏi việc bị ảnh hưởng, sau khi sương mù dày đặc tan đi, Bùi Nghiêm vẫn là không có kì nghỉ, vẫn điên cuồng tăng ca, vì vụ cày bừa xuân năm sau mà làm công tác chuẩn bị. Thị trưởng La vô cùng coi trọng việc trồng trọt, ông và nhóm chuyên gia khí hậu bàn bạc rất nhiều lần, với khí hậu tương lai ôm thái độ tiêu cực, nhưng dù tiêu cực vẫn phải tồn tại, ông quyết ý mở rộng sản xuất, tận lực lưu trữ vật tư sinh tồn.

Trong căn cứ người sống sót, từ trên xuống dưới đều nỗ lực vì sinh tồn, mỗi người đều tại khoảng thời gian bình thản ngắn ngủi tích cóp vật tư, trải qua thời tiết dị thường tàn phá mấy năm, không có người nào cảm thấy sương mù dày đặc sẽ là nguy cơ cuối cùng.

Nguy hiểm tiếp theo có lẽ sẽ đến vào bất cứ lúc nào.

Khu biệt thự, Kiều Thanh Thanh làm mát xa vai cổ cho Chu tiểu thư. Cô cũng không cảm thấy việc mình từ “Bác sĩ” thành “Thợ mát xa” là một chuyện mất mặt, kỹ năng cô học tập được là vì sinh tồn, chỉ cần có chỗ có thể dùng là được. Hơn nữa trong hiện thực, hội những tiểu thư này cũng không khó ở chung, lấy những gì cô trải qua cũng dễ dàng để cô cùng mọi người giao lưu, vì hoàn cảnh công tác của cô tốt, thù lao cao, cô rất thích công việc này.

“Tôi cảm thấy cô cùng Lâm Vy Ni có điểm giống nhau, nhưng cô xinh đẹp hơn cô ta.” Sau khi Chu tiểu thư mặc xong quần áo bắt đầu chải đầu, liếc mắt nhìn Kiều Thanh Thanh một cái liền tùy nói .
Bạn cần đăng nhập để bình luận