Thiên Tai Càn Quét

Chương 551: Vô Đề

Chương 551: Vô Đề

Bỗng nhiên bà nhớ tới gì đó nhìn ra bên ngoài, ba Thiệu hỏi bà nhìn gì.

“Tiểu Lưu đâu, nó thật là một đứa trẻ ngoan luôn quan tâm tôi, tôi, tôi có thể tặng cho nó vài thứ ăn không?”

Kiều Tụng Chi lập tức nở nụ cười: "Đương nhiên có thể rồi, chúng ta phải cảm ơn cậu ấy thật tốt."

"Thanh Thanh, còn đồ hộp không?" Thiệu Thịnh An hỏi.

"Còn ạ." Kiều Thanh Thanh lấy ra bốn hộp thịt chuột đóng hộp, Thiệu Thịnh An đưa cho Lưu Chấn.

Lưu Chấn từ chối không được, để anh Tam xử lý. Anh Tam nhìn bóng lưng Thiệu Thịnh An, nói: "Hai hộp cất đi, cái đó cậu tự cất ăn, hai hộp cho mọi người thêm đồ ăn đi." Dì Hà đích thực là được Lưu Chấn quan tâm nhiều nhất, nhưng tất cả mọi người đều cùng nhau đốt lửa, tìm củi, đốt lửa nấu cơm, dì Hà sau khi sinh bệnh cũng coi như hưởng thụ vất vả của mọi người, tạ lễ của người nhà dì Hà lấy một nửa sung công là rất hợp lý. Lưu Chấn cũng cảm thấy hợp lý, còn cảm thấy mình cầm một hộp là đủ rồi, ba hộp cho mọi người thêm đồ ăn, mình cất một hộp này, cậu ấy còn nghĩ đến lúc đó cùng anh Tam chia đều ăn.

Bữa trưa hôm nay hiếm khi phong phú như vậy, mỗi người đều chia ra một miếng thịt, lúc ăn một đứa trẻ còn khóc: "Mẹ cháu trước đây cho cháu ăn, cháu thấy là thịt chuột đóng hộp còn không muốn ăn, còn nôn ra nữa."

Những lời nói của một đứa trẻ làm cho mọi người lo lắng.

“Trong nhà tôi còn nuôi gà, mỗi ngày đi mấy tiếng đồng hồ ngoài trời cắt cỏ dại bắt chuột cho chúng nó ăn, chăm sóc chúng nó tỉ mỉ đến mức nào, kết quả sau trận động đất hoàn toàn không còn, sớm biết như vậy tôi cũng không đợi chúng lớn lên nữa, ăn luôn gà nướng.”

“Cô nuôi gà, tôi còn nuôi chuột, đặc biệt ở nhà đào một cái hố, mỗi ngày chịu mùi hôi thối, còn phải đi đào giun đất cắt cỏ dại cho chúng nó ăn, còn phải lo lắng sợ vi khuẩn trên người chúng nó sẽ làm tôi sinh bệnh, ở nhà đều phải đeo khẩu trang.”

"Hì hì, dì Vương, dì thật đúng là lợi hại quá."

“Vậy tính là lợi hại gì chứ, trên tin tức đều nói chuột nuôi rất nhanh, còn làm ra thịt chuột đóng hộp, bên trên dám nuôi sao tôi lại không dám nuôi, một người hàng xóm của tôi còn lợi hại hơn, cậu ta nuôi giun sấy.”

"Wow."

Doanh trại bên này rất náo nhiệt, hiếm khi tất cả mọi người lên tiếng nói về cuộc sống trước đó, bên kia, gia đình Kiều Thanh Thanh đã ăn cơm xong bắt đầu kiểm tra sức khỏe.

Kiều Thanh Thanh xem vết thương ở chân cho ba Thiệu, sau khi kiểm tra, cô kết luận "đó là xương bị nứt." So với vết thương của mẹ Thiệu thì coi như là vấn đề nhỏ.

"Ba còn bị đau đầu nữa." Thiệu Thịnh An nói.

"Em kiểm tra một chút, thấy tình hình nghiêm trọng thì sẽ châm vài kim, em châm cho mẹ em, hiệu quả không tệ."

Tình trạng của ông Thiệu không nghiêm trọng, Kiều Thanh Thanh kê một ít thuốc Trung y cho ông uống.

"Còn anh, có bị thương gì không?" Kiều Thanh Thanh quấn chân cho ông Thiệu rồi lau tay, nhìn về phía Thiệu Thịnh An. Thiệu Thịnh An lắc đầu: "Chỉ có vài vấn đề nhỏ, chính là đụng độ này kia gây ra vết bầm tím nên hơi đau, anh tự dùng rượu thuốc bôi là được rồi." Kiều Thanh Thanh lo lắng, tự mình kiểm tra một phen, thấy bả vai anh sưng đỏ một mảng lớn, cánh tay vừa nâng lên thì hô hấp nặng nề hơn, thở dài: "Đây vẫn là vấn đề nhỏ sao, đừng nhúc nhích, em châm cho anh hai mũi.”

Ông Thiệu đến lều trại bên cạnh chăm sóc mẹ Thiệu, Kiều Tụng Chi dẫn Thiệu Thịnh Phi đến gần đó dạo một vòng, trong lều trại chỉ có hai người bọn họ.

Thiệu Thịnh An vẫn nhìn Kiều Thanh Thanh, hình như nhìn thế nào cũng không đủ. Kiều Thanh Thanh cảm nhận được tầm mắt của anh, không nhịn được khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: "Anh nhìn làm em không tập trung được.”

"Vậy anh không nhìn nữa." Nói như vậy, nhưng Thiệu Thịnh An vẫn tiếp tục nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận