Thiên Tai Càn Quét

Chương 97: Vô Đề

Chương 97: Vô Đề

Dạ dày của người trong nhà cô vẫn ổn, nhưng mẹ Thiệu lại bị cảm sốt, hai vợ chồng Kiều Thanh Thanh bèn đưa bà đến bệnh viện.

Trong bệnh viện thật sự là quá tải, khắp nơi trong sảnh đều là chỗ nằm, muốn đi qua cũng khó khăn bởi vì căn bản không có chỗ để đặt chân. Bên tai tràn ngập các loại âm thanh vui buồn lẫn lộn, mẹ Thiệu bị tình cảnh ở bệnh viện dọa sợ, áp lực tâm lý tăng lên khiến bà bỗng chốc nôn thốc nôn tháo.

"Mẹ, mẹ ngồi đây đi, để con đi lấy số." Thiệu Thịnh An lấy ra hai chiếc ghế gấp cho Kiều Thanh Thanh và mẹ Thiệu ngồi, dọn dẹp bãi nôn rồi mới đi đăng ký.

"Mẹ, mẹ nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút đã." Kiều Thanh Thanh lấy dầu gió ra bôi lên nhân trung cho bà rồi kéo bà dựa vào mình.

"Mẹ vô dụng rồi, trước kia bị sốt chỉ cần uống thuốc hạ sốt, ngủ một đêm là khỏe, khụ khụ."

"Không sao đâu, không việc gì đâu mà mẹ."

Xung quanh thỉnh thoảng có tiếng nôn mửa, trong không khí tràn ngập mùi chua của chất nôn hòa lẫn với mùi phân và nước tiểu. Kiều Thanh Thanh cũng bôi cho mình một ít dầu gió, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Thiệu Thịnh An trong đám người.

Đăng ký, chờ đợi, ba giờ sau mới đến lượt mẹ Thiệu được khám bệnh. Bác sĩ chẩn đoán, kê đơn thuốc rồi giải thích những điều cần lưu ý cho họ bằng giọng khàn khàn.

"Bà ấy bị cảm cúm, thời gian này vi khuẩn quá nhiều, người lớn tuổi sức đề kháng kém rồi, hàng ngày phải chú ý vệ sinh, có thể dùng dấm để xông, đi truyền dịch đi." Bác sĩ xua tay.

"Cám ơn bác sĩ, làm phiền cô rồi." Kiều Thanh Thanh đỡ mẹ Thiệu ra ngoài, trước khi đi, Thiệu Thịnh An đưa cho bác sĩ hai quả táo lớn, nhét vào ngăn kéo. Động tác của anh quá nhanh, làm xong liền xoay người đi ngay, bác sĩ ngẩn người vội vàng gọi: "Này, người nhà bệnh nhân xin chờ một chút."

Nhưng Thiệu Thịnh An đã ra ngoài, còn đóng cả cửa lại.

Bác sĩ sờ vào quả táo, chỉ cảm thấy mùi thơm của quả táo xông thẳng vào chóp mũi. Cô ấy nhìn về phía con ếch giấy trên bàn, lại nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mình liền cắn môi đóng ngăn kéo lại.

Hiện tại đến bệnh viện khám bệnh hoàn toàn miễn phí, chỉ là nhân viên y tế không đủ, phải đợi thêm gần một tiếng đồng hồ nữa mới thấy một y tá vội vội vàng vàng chạy đến, tay chân nhanh nhẹn cắm ống truyền cho mẹ Thiệu. Cũng may sau khi Thiệu Thịnh An xếp hàng dài chờ đợi cuối cùng cũng nhận được thuốc, Kiều Thanh Thanh rót nước ấm cho mẹ Thiệu uống thuốc. Đợi đến khi truyền dịch xong, mẹ Thiệu đã cảm thấy trong người thoải mái hơn nhiều.

"Còn một chai nữa, mẹ cố thêm một chút nhé, mẹ muốn ăn cái gì không?"

Mẹ Thiệu cũng thấy có chút đói, bèn nói muốn ăn cháo trắng kèm với dưa muối. Thiệu Thịnh An mang theo một cái ba lô lớn tới, muốn cái gì cũng có thể móc ra. Anh đút cháo cho mẹ Thiệu, sau đó cùng ăn bánh bao với Kiều Thanh Thanh. Bánh bao này là bánh bao đông lạnh mà trước đó Thiệu Thịnh An đã đặt nhà máy làm, sau khi hấp xong cất vào trong không gian là có thể dùng bất cứ lúc nào. Kiều Thanh Thanh cắn một miếng, mùi thơm và vị mặn tràn ngập trong khoang miệng: "Cái này là nhân trứng chảy, anh ăn không?" Thiệu Thịnh An ghé qua cắn một miếng: "Ngon."

Kiều Thanh Thanh ăn ba cái bánh bao mới có cảm giác no bụng, Thiệu Thịnh An thì chỉ ăn hai cái.

Lúc về đến nhà sắc trời đã tối, ba Thiệu xuống giúp một tay, vẻ mặt vui mừng nói "Bạn của Thanh Thanh đến, đợi lâu lắm rồi, vừa định đi đấy."

Kiều Thanh Thanh thoáng xúc động, lập tức nghĩ đến Viên Hiểu Văn: "Người đó họ Hồ phải không ạ?"

"Aiz thật là, cậu ấy nói cậu ấy họ Hồ, bảo ba gọi cậu ấy là Đại Hải, cậu ấy nói vợ cậu ấy bảo cậu ấy tới. Để ba, để ba, Thanh Thanh, con lên lầu trước đi, người ta đang đợi con đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận