Thiên Tai Càn Quét

Chương 552: Vô Đề

Chương 552: Vô Đề

Anh nhìn trán Kiều Thanh Thanh, trên thái dương có một vết bầm tím còn chưa hoàn toàn tan đi, nhìn đôi mắt đầy tơ máu đỏ của cô, nhìn đôi môi nhợt nhạt không có huyết sắc của cô, lông mày anh nhíu lại: "Xanh xao quá, sao em trông tiều tụy vậy, ngày lốc xoáy có phải em cũng bị thương nặng không?"

"Cũng không quá nghiêm trọng lắm, em..." Kiều Thanh Thanh chớp mắt, bóng tối từ đáy mắt rút đi, cô cắn môi.

"Làm sao vậy?" Thiệu Thịnh An nhìn ra tình hình của cô không đúng, vội vàng kéo cô ngồi xuống.

Kiều Thanh Thanh nhìn mặt anh, gương mặt Thiệu Thịnh An xen kẽ với vài mảng đen mờ mờ, cô hít sâu một hơi: "Em, hẳn là di chứng của vết thương do té ngã trong lốc xoáy ngày hôm trước, trong não tắc nghẽn, chèn lên dây thần kinh thị giác, sau khi châm cứu và uống thuốc không hiệu quả lắm, thị lực của em có chút vấn đề.”

Nghe xong lời này, trái tim Thiệu Thịnh An rối rắm, anh gần như quên việc thở, nắm lấy cánh tay Kiều Thanh Thanh. Anh nhìn vợ như rất bình tĩnh nhưng kì thực đang đè nén vẻ mặt sợ hãi, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, nặn ra một nụ cười: "Vậy, có cách gì không, em nói cho anh biết, em dạy anh đi.”

"Đừng sợ." Kiều Thanh Thanh sờ mặt anh, dịu dàng nói: "Cuối cùng gia đình chúng ta cũng đoàn tụ, đối với em mà nói thì không còn gì phải sợ.”

"Thanh Thanh, anh sợ lắm." Thiệu Thịnh An nỉ non.

"Thịnh An anh đừng lo lắng, em đã châm cho mẹ, trước đây mẹ cũng có vấn đề về thị lực, hiện tại đã chuyển biến tốt đẹp, có lẽ vấn đề của em nghiêm trọng hơn một chút, cần thêm thời gian." Kiều Thanh Thanh ôm lấy anh, ghì mặt lên ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực, cô cảm thấy an tâm, ngay cả nỗi sợ hãi có thể bị mù của mình cũng vơi đi rất nhiều.

Thiệu Thịnh An cũng ôm lấy cô, cảm nhận hơi ấm của vợ trong lòng ấm áp, bóng lưng đi xa trong cơn ác mộng mấy ngày nay, vào lúc này hóa thành thân thể sống động, nằm trong lòng anh. Anh thở ra một hơi dài, nói với Kiều Thanh Thanh: "Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, nếu em bị sao anh sẽ là đôi mắt của em.”

Sau khi gặp lại nhau, gia đình Kiều Thanh Thanh tạm thời dừng lại ở phế tích này.

Ngày thứ ba, vết thương trên chân mẹ Thiệu bị chuột cắn không còn mủ bắt đầu khép lại, sốt cao vài ngày sau cũng bị áp chế hoàn toàn, không còn sốt nữa.

Sau khi gặp lại gia đình, Kiều Thanh Thanh buông bỏ một chuyện lớn trong lòng, bắt đầu toàn tâm toàn ý xử lý vấn đề ứ máu não của mình và mẹ Kiều Tụng Chi.

Tình huống của Kiều Tụng Chi vô cùng lạc quan, dưới sự hứa hẹn nhiều lần của Kiều Thanh Thanh, cô hứa: "Con thật sự không lừa mẹ, mắt con đã lâu không bị mờ.”

Ông Thiệu biết Kiều Thanh Thanh và Kiều Tụng Chi gặp phải vấn đề về thị lực, đều rất lo lắng, hàng ngày cái gì cũng không cho bọn họ làm, để cho bọn họ nghỉ ngơi, còn ra lệnh cho Thiệu Thịnh Phi: "Con ở cùng em gái và mấy người khác đi, sau này lại đi chơi sau nhé."

Kiều Tụng Chi bảo Thiệu Thịnh Phi không cần trông chừng mình, giải thích với ông Thiệu: "Phi Phi thật sự rất ngoan rất dũng cảm, lúc trước ba người chúng tôi ở với nhau, tôi và Thanh Thanh vẫn quản thằng bé không dám để nó chơi, hiện tại tất cả mọi người đều ở bên cạnh, để cho nó chơi thôi, thằng bé lại không chạy đi xa được.”

Thiệu Thịnh Phi nhanh chóng tìm lại được niềm vui tự do đã lâu không có, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui gần phế tích, nhiệt tình gánh vác công việc múc nước, nhặt củi và đốt lửa trong nhà. Phế tích bên này ít người ở, vì an toàn, anh Tam an bài mọi người khi ra ngoài phải đi cùng nhau, trong doanh trại cũng phải để một nửa số người ở lại. Ngày thứ tư tới đây, Thiệu Thịnh Phi theo bọn họ ra ngoài tìm thức ăn, hắn được dạy rất tốt, ra ngoài thì tự giác đeo ba lô và cung nỏ, vũ trang đầy đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận