Thiên Tai Càn Quét

Chương 260: Vô Đề

Chương 260: Vô Đề

Ba Thiệu không khéo ăn nói, chỉ miễn cưỡng cười cười, thấy Thanh Thanh bước ra giống như là thấy viện binh đến vậy, giới thiệu: “Thanh Thanh mau đến chào trưởng thôn đi, trà hoa kim ngân là do con dâu tôi nấu, Thanh Thanh nhà tôi giỏi lắm.”

Diệp trưởng thôn cười cười nói với Kiều Thanh Thanh “Bác đến tìm con, muốn hỏi con có còn trà hoa kim ngân không, bác muốn mua một ít cho mấy đứa nhỏ ở nhà uống, cháu gái của bác mới có sáu tuổi thôi.”

“Có ạ, để con đổ thêm cho bác.” Kiều Thanh Thanh bước vào lều, nhanh chóng mang ra một bình trà.

“Con nấu khá nhiều, trưởng thôn có thể nói với người khác muốn mua thì đến đây mua, đem theo củi đến đổi là được.”

Diệp trưởng thôn vui mừng: “Được, một lát bác kêu Trường Thiên đem củi qua đây.”

Một hồi sau, quả nhiên Diệp Trường Thiên mang củi đến, sau đó có bảy tám người trong thôn đến đây mua trà hoa kim ngân, bọn họ tự bưng theo bát, một tô trả một bó củi nhỏ.

“Hết rồi, ngày mai tôi mới nấu tiếp.” Kiều Thanh Thanh vui vẻ nói với những người dân trong làng đến sau: “Bởi vì mới mở lại giếng nước thôi, mới nhận được phần nước đầu tiên tôi cảm thấy ý nghĩa vô cùng, cả nhà chúng tôi là từ ở ngoài đến, rất cảm ơn mọi người đã giúp đỡ và chấp nhận gia đình chúng tôi, cho nên mới muốn lấy phần nước đầu tiên báo đáp cho mọi người ở trong thôn, lần sau phải đợi nhà chúng tôi tích trữ thêm nước thì mới bán tiếp.”

Việc buôn bán trà hoa kim ngân của Kiều Thanh Thanh cũng kha khá, vài ngày cô lại bán một lần, bán xong một nồi là hết, bởi vì nhận thù lao cũng rất rẻ, cho nên tích lũy được khá nhiều lời khen. Diệp trưởng thôn cũng tự cảm thấy, bản thân mình chịu nhận cho cả nhà này ở lại đã đem đến rất nhiều lợi ích cho mọi người trong làng, cũng xem như là thành tựu của người trưởng thôn như ông ta. Với ấn tượng tốt này, sau khi nghe ngóng được tin tức Diệp Sơn sắp tuyển công nhân lành nghề, Diệp trưởng thôn thông báo cho người trong thôn nghe xong, trong số những người tị nạn từ bên ngoài đến, ông ta chỉ bí mật nói với gia đình của Kiều Thanh Thanh.

“Mọi người nếu muốn đi thì cần phải chuẩn bị sớm, lần này tuyển nhiều người lắm đấy.”

Thiệu Thịnh An rất có lòng tin, mấy năm nay anh phấn đấu tự học những kỹ năng liên quan, chỉ cần cho anh cơ hội nhất định anh sẽ nắm lấy nó.

Trước khi thông báo tuyển dụng được công bố chính thức, một đoàn quân lính kéo đến trong đêm khuya, Diệp Trường Thiên cùng mọi người lại đổi sang một chỗ khác đốn củi, trên đường đi từ ở phía xa đã nhìn thấy những ngọn đèn đuốc quanh co.

Diệp Trường Thiên tài nghệ cao cường lại gan dạ, một mặt kêu người đi thông báo với đội trưởng Ngô, mặt khác dẫn theo người đi dò la hỏi xem là ai đến, kết quả vừa lộ mặt đã bị binh lính đội cảnh vệ bắt giữ lại.

“Mấy người là người dân trong làng gần đây à?”

Một người đàn ông trung niên tiều tụy đang mặc bộ đồ lính bước ra nói: “Tôi họ Chu, cậu có thể gọi tôi là đoàn trưởng Chu, nơi này cách Diệp Sơn còn bao xa.”

Ba tiếng sau, Diệp Trường Thiên và đồng đội trở về trong thôn, đem tin tức này về.

“Đúng thật là đã có rất nhiều người đến sao? Có bao nhiêu người thế?”

“Thôn mình chắc chứa không nổi nữa rồi, chắc sẽ qua ở làng kế bên.”

“Làng kế bên cũng chứa hết nổi rồi, phải lên thị trấn ở.”

“Tôi cũng không muốn thấy cảnh quá nhiều người đến làng chúng ta, lộn xộn cả lên, có người còn bị bệnh, tôi cảm thấy sẽ bị lây nhiễm.”

“Không phải trưởng thôn nói không nên tiếp xúc gần với những người bị bệnh từ bên ngoài vào sao, không tiếp xúc gần là được thôi mà.”

Diệp Trường Thiên lắc đầu: “Không biết có bao nhiêu người, dù sao thì là rất rất nhiều, căn bản không thấy được hàng đầu tiên của đội ngũ, bọn họ không tiếp tục tiến về phía trước, những binh lính của Diệp Sơn đến đó, thì chúng tôi đi về, chắc là bọn họ sẽ bàn bạc ở như thế nào thôi mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận