Thiên Tai Càn Quét

Chương 180: Vô Đề

Chương 180: Vô Đề

Một mặt, cô thỏa mãn vì có thể cung cấp điều kiện sống tốt hơn cho gia đình mình, một mặt lại lo lắng việc thân thể bọn họ có thể thích nghi với hoàn cảnh tận thế hay không.

Tâm lý mâu thuẫn như vậy, cô cũng chỉ có thể tâm sự với chồng khi đêm khuya yên tĩnh.

Thiệu Thịnh An luôn luôn tin tưởng cô, anh trấn an mẹ mình, sau khi xuống lầu thì nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, anh liền đi vào xem.

“Em nấu ít cháo trắng.” Kiều Thanh Thanh nói với anh, lại chỉ vào bình nước nóng trên bếp: “Anh mang bình nước này lên cho mẹ, không uống thuốc, nhưng phải uống nhiều nước.”

“Được.” Thiệu Thịnh An lấy bình nước nóng, sờ sờ đầu cô rồi rời khỏi phòng bếp: “Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.”

Anh biết Thanh Thanh đã sớm cất giữ một lượng lớn cơm, cháo đã nấu xong trong không gian, lấy ra là có thể dùng. Hiện tại còn bật bếp nấu cháo, nhất định là Thanh Thanh đang tâm phiền ý loạn, tìm chút việc làm mới có thể an tâm. Anh sao có thể không phải cùng một tâm trạng đây.

“Ừm.” Kiều Thanh Thanh nở một nụ cười với anh.

Trong tiểu khu Kim Nguyên thường xuyên có thể nghe thấy tiếng ho khan, ban đêm yên tĩnh nhất, còn có tiếng ho đến xé ruột xé gan, có đôi khi còn có tiếng nôn mửa.

Mặt trời ngày càng mãnh liệt, nhưng những người sống cảm thấy như có một bóng tối trên đầu, tương lai đen tối đợi trước mắt.

Để thuận tiện cho việc chăm sóc, mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi sống ở phòng ngủ phụ.

Năm ngày này là năm ngày khó khăn nhất đối với Kiều Thanh Thanh kể từ sau khi cô trọng sinh, cô mất ngủ cả đêm, nửa đêm luôn phải vào phòng ngủ phụ kiểm tra hơi thở và mạch của mẹ cô.

Thể chất mẹ Thiệu tương đối tốt, chỉ sốt nhẹ một ngày, sau khi hạ sốt và chán ăn nôn mửa hai lần thì thân thể bắt đầu chuyển biến tốt dần. Kiều Tụng Chi lại sốt nhẹ nhiều lần, bệnh tình dần nặng thêm, Kiều Thanh Thanh bắt đầu cho bà ấy dùng thuốc, theo dõi chặt chẽ tiến triển bệnh tình của bà ấy.

“Hình như bà thông gia ho ra máu, bà ấy không cho mẹ nói cho con biết.”

Kiều Thanh Thanh đi ra ngoài giặt quần áo, sau khi trở về thì được mẹ Thiệu bí mật nói với cô. Giờ khắc này, cô chỉ cảm thấy trái tim như thắt lại, hô hấp ngưng lại.

Sao lại thế này, hôm nay không phải vẫn luôn tốt sao?

Trong lòng Kiều Thanh Thanh dâng trào, ngoài mặt vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Con biết rồi, mẹ, Thịnh An đã nấu cơm xong rồi, mẹ đi ăn cơm trước đi.”

“Haiz.” Mẹ Thiệu vỗ vỗ tay cô rồi đóng cửa lại.

“Mẹ chồng con nói cho con biết rồi à, mẹ thật sự không sao, sau khi nôn ra mẹ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.” Kiều Tụng Chi cười nói, ánh mắt nhìn Kiều Thanh Thanh rất dịu dàng.

Kiều Thanh Thanh không nói gì mà nắm lấy cổ tay bà ấy bắt đầu bắt mạch. Lúc đầu, cô cau mày rồi sau đó bắt đầu từ từ giãn ra.

“Mẹ đã nói mà mẹ không sao, thế nào rồi?” Kiều Tụng Chi nhẹ giọng hỏi.

Kiều Thanh Thanh thở ra một hơi, bảo Kiều Tụng Chi đưa khăn giấy cho cô xem: “Con xem một chút.”

“Được thôi, ở dưới gầm giường.”

Cô nằm sấp xuống lôi khăn giấy ra, mở ra kiểm tra, sau đó lại bảo mẹ cô mở miệng, kiểm tra cổ họng, lấy ống nghe nghe phổi, kiểm tra mạch tượng, bận rộn một lúc, tảng đá lớn trong lòng cô cuối cùng cũng được gỡ xuống.

“Không sao rồi, chỉ là có chút viêm phổi, con cho mẹ uống thuốc, lúc mẹ khạc nhổ không cần dùng sức quá.”

Một phen hú hồn, Kiều Tụng Chi cũng thả lỏng một chút, sờ sờ cổ họng: “Vừa rồi đờm không xuống được, mẹ dùng sức hơi quá, chắc là dọa con sợ rồi nhỉ.”

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Con không sợ, con biết mẹ sẽ không thật sự rời khỏi con.”

“Chao ôi, mẹ chỉ mong nhanh chóng khỏe lại khụ khụ.”

“Mẹ nhất định sẽ khỏe lại, mẹ, mẹ ngàn vạn lần đừng suy nghĩ lung tung.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận