Thiên Tai Càn Quét

Chương 650: Vô Đề

Chương 650: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh được mẹ Thiệu và Kiều Tụng Chi kéo lên, đưa tay ra để đón Thiệu Thịnh An, sau khi anh đi lên, cô nói: "Con cũng không biết đó là gì, nhưng có một cái bóng lớn, lát nữa con và Thịnh An sẽ xuống xem lại lần nữa.”

Tin tức này khiến Tống Tam Hà và những người khác trở nên tò mò.

"Tôi và Lưu Chấn đi xem một chút." Vừa rồi cá mập tấn công cũng không dùng nhiều lực, muốn thu hồi nỏ tên, tốc độ bật nhảy cũng không nhanh như vợ chồng Kiều Thanh Thanh, Tống Tam Hà sau khi nghĩ như vậy đã cảm thấy bây giờ chính là lúc bọn họ thể hiện rồi.

Anh ta vừa nói xong đã đi xuống nước, Lưu Chấn vội vàng nói: "Này anh Tam, chờ tôi một chút." Cậu ấy nói xong tiện tay ném quần áo qua một bên, nhảy vào trong.

Kiều Thanh Thanh lau mặt, sức lực cũng dần khôi phục, vừa định xuống nước, Tống Tam Hà đã đi ra.

Hai người sắc mặt đều rất kỳ quái, xen lẫn kinh ngạc cùng kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, vừa lên khỏi mặt nước liền kêu to: "Hình như là một mảnh đất!"

Đất?

Hai mắt Kiều Thanh Thanh trong nháy mắt sáng lên, cô hận chỉ không thể tự mình đi xuống dưới xem..

Lặn xuống thì thấy quả thật là một mảnh đất.

Không biết là lúc chìm xuống mặt đất là do lún quá sâu, hay là mặt đất mới vừa trải được vỏ trái đất kiến tạo nhưng cũng đủ để cho người ta kinh ngạc.

Kiều Thanh Thanh trong lòng nóng như lửa đốt, cô không nhịn được đưa hai tay đào một mẩu nhỏ.

"Nhìn kìa, nó thực sự là đất, nó là đất"

Tay cô trở nên bẩn, nắm đất sau khi đào lên bị nước rửa sạch, một phần nhỏ tan ra trong tay cô.

Nhưng Kiều Tụng Chi và những người khác mở to mắt nhìn chằm chằm vào nó, như thể họ nhìn thấy một thứ gì đó cực kỳ tuyệt vời, kỳ diệu vậy. Ông Thiệu đưa tay ra sờ, hai mắt đỏ lên: "A, đúng là đất thật rồi."

Ngoại trừ mẹ Thiệu người không được khỏe, mọi người đều xuống nước.

Họ lang thang khắp mảnh đất nhô ra này, cố gắng hết sức để đi cho đến khi lồng ngực như bị bóp nghẹt vì thiếu oxi thì mới quyến luyến rời đi.

"Mảnh đất này không quá lớn, cùng lắm thì mới được bốn năm”

"Tôi đi xuống phía dưới một chút, nó không phải là một mảnh đất mỏng trôi dạt mà giống như được kết nối với phía dưới."

"Lẽ nào đất lại nổi lên?"

"Nhìn kìa, có một ngọn cỏ trên chỗ đất mà con đã đào."

Thiệu Thịnh Phi kiêu hãnh vươn tay ra, lớn tiếng tuyên bố, hắn hy vọng mọi người sẽ khen ngọn cỏ xinh đẹp và đáng yêu của hắn.

Việc phân tích bị gián đoạn, mọi người nhìn vào đám cỏ mọc từ vùng đất dưới nước. Cỏ dài chưa đầy hai cm, mảnh, xanh mướt trông cũng đáng yêu. Bọn họ không tiếc lời khen khiến Thiệu Thịnh Phi càng thêm tự hào, hắn đưa tay ra trước mặt bà Thiệu nói: "Tặng mẹ."

Bà Thiệu đưa tay đón lấy lớp đất dính và ngọn cỏ mỏng manh xinh đẹp đó một cách trân trọng.

Kiều Thanh Thanh đã thảo luận với mọi người trước tiên nên tránh khu vực này và quay lại sau khi mùi máu cá mập đã bớt đi. Cô đã mang xác cá mập đi, mùi hôi chắc chắn sẽ tan biến ngay thôi.

Mọi người đều không phản đối, sau khi nhìn thấy mảnh đất nhỏ năm sáu mét dưới mặt nước, cảm giác hoang mang, vô định trong lòng của bọn họ như được rũ bỏ, có một mái ấm ở đó, chính là quê hương.

Lần này ra đi, trong lòng ai nấy đều vui mừng, mảnh đất như cái neo khiến họ không còn bối rối nữa.

Ngày hôm sau, họ thực sự trở lại đây.

“Độ sâu không thay đổi, vẫn như cũ ở vị trí đó.” Tăng Quang Vũ chủ động xuống nước kiểm tra, báo tin tức cho bọn họ.

“Vậy chúng ta dừng ở đây đi, nếu như không có cá mập, chúng ta có thể ở chỗ này vĩnh viễn.” Ông Thiệu nói.

Để chào mừng họ trở về đất liền, Kiều Thanh Thanh đã thêm các gói gia vị mì ăn liền vào món súp cá hầm hôm nay và đưa một ít cho Tống Tam Hà, Tăng Quang Vũ và những người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận