Thiên Tai Càn Quét

Chương 338: Vô Đề

Chương 338: Vô Đề

“Không có, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.”

Vậy Kiều Thanh Thanh liền mặc kệ, cô càng để ý hơn chuyện tại sao Diệp Trường Thiên lại cùng chồng mình nói nhiều lời trong lòng như vậy. “Kỳ thật cũng không nói thêm cơ mật gì, người này em cũng biết, rất có chừng mực. Anh xem anh ấy chính là áp lực quá lớn, muốn tìm người để nói phát tiết một chút.”

“Không chỉ như vậy được.”

Thiệu Thịnh An bất đắc dĩ cười: “Dù sao anh làm bộ không biết, anh chỉ nghĩ chuẩn bị việc vặt, đại đa số thời gian có thể chăm sóc gia đình, cũng không nghĩ sẽ cùng anh ấy đi làm việc cùng thị trưởng La.”

“Thịnh An, anh không cần mang gánh nặng quá lớn, anh muốn đi thì đi, qua bên kia làm cách nhà cũng không xa, cũng vẫn sắp xếp được.” Kiều Thanh Thanh không hi vọng chồng quá áp lực đối với bản thân.

“Anh thật sự không muốn đi, anh với em còn cái gì không nói thẳng được sao?” Anh sờ sờ tóc Kiều Thanh Thanh: “Được rồi, anh xuống dưới lầu múc nước.” Thiệu Thịnh An xách theo thùng không, ba Thiệu cũng cùng ra cửa giúp đỡ, liền sợ xuất hiện tình huống Thiệu Thịnh An một người đi xuống lầu múc nước lại bị thương chân không cách nào di chuyển. Kiều Thanh Thanh đến phòng bếp hỗ trợ, để mẹ Thiệu đi chơi cùng Thiệu Thịnh Phi, chờ mẹ Thiệu đi ra ngoài, cô mới nhỏ giọng hỏi mẹ cảm xúc bây giờ như thế nào.

Kiều Tụng Chi quấy cháo trong nồi, ngữ khí bình đạm: “Có thể có cảm giác gì, thực ra mẹ cũng không hận cô ta, lúc ấy người mẹ hận là Lâm Minh Dũng, mẹ ở thời điểm ông ta một nghèo hai trắng cùng ông ta kết hôn, làm nội trợ hiền thục đảm đang cho ông ta, chờ sự nghiệp của ông ta có chút thành tựu mẹ còn chưa được hưởng mấy ngày phúc thì ông ta đã xuất quỹ, vì thế lực trong nhà Vu Mạn Thục quyết ý li hôn với mẹ, rõ ràng đêm trước ông ta còn chúc mừng sinh nhật con, nói con là hòn ngọc quý trên tay…. Vu Mạn Thục, nghe nói đến cái nghiệt đời trước của Lâm Minh Dũng, mẹ đã sớm suy đoán cô ta sẽ chết, nói cách khác không có khả năng ngồi xem Lâm Minh Dũng đối đãi con gái cô ta như vậy, chỉ là không nghĩ tới cô ta sẽ chết như thế. Thanh Thanh, con nói vận mệnh có phải đã bị an bài sẵn hay không? Năm đó cô ta bởi vì gia thế, bởi vì anh họ đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở cơ quan chính phủ, sau khi mang thai chỉ cần nhẹ nhàng buông một câu, Lâm Minh Dũng lập tức tung ta tung tăng li hôn cùng mẹ, vứt bỏ vợ con chạy về phía vòng tay ôm ấp của cô ta, hiện tại cô ta vì anh họ bán mạng, ở trên cương vị mệt đến nỗi chết đột ngột, con nói đây có phải nhân quả báo ứng hay không?”

“.....Mẹ, đây đều là lựa chọn của chính bà ta.”

“Đúng vậy, mỗi người đều trả giá đắt cho lựa chọn của chính minh, cho nên là mẹ thật sự không hận cô ta, chỉ cảm thấy tạo hóa trêu ngươi.” Kiều Thanh Thanh ôm cánh tay mẹ mình, mặt dựa vào vai bà ấy. Hai mẹ con không nói gì, nhưng đều có thể cảm nhận sự ấm áp đến từ phía đối phương.

Thật lâu sau, Kiều Tụng Chi thở một hơi thật dài.

Ba Thiệu cùng mẹ Thiệu cũng không biết tên cha ruột cùng mẹ kế của Kiều Thanh Thanh, cho nên đối với lời Diệp Trường Thiên nói không chút nào để ý, nghe qua liền quên mất. Mẹ Thiệu nhận ra tâm tình Kiều Tụng Chi không tốt lắm, còn tưởng rằng thân thể bà ấy không thoải mái, trộm nói với Kiều Thanh Thanh: “Mẹ con tính tình quật cường, có cái gì không thoải mái đều tự mình chịu không nói cho con, sợ con lo lắng, con nhìn xem bà ấy có phải có nơi nào không thoải mái không, mẹ nhìn sắc mặt bà ấy không tốt.”

“Con vừa hỏi qua, mẹ con cảm thấy sương mù dày đặc bên ngoài có chút phiền, tâm tình không tốt, thân thể không có việc gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận