Thiên Tai Càn Quét

Chương 429: Vô Đề

Chương 429: Vô Đề

Kiều Thanh Thanh có năng lực nhìn thấu lòng người số một, cũng rất biết cách an ủi người khác. Tâm trạng Thiệu Thịnh An dần ổn định trở lại. Anh không khỏi cười khổ: “Anh vẫn còn yếu đuối quá.” Nên mới có thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà trằn trọc bất an.

“Không, trong lòng em anh chính là người mạnh mẽ nhất.”

Ba ngày sau, Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An lại rời khỏi nhà, đến tổng đội an ninh nhận lịch trực mới.

Lần này, địa điểm làm việc của hai vợ chồng tương đối xa xôi, nhưng khoảng cách lại rất gần, hai người có thể đồng hành với nhau, điều này khiến cho Thiệu Thịnh An yên tâm hơn rất nhiều.

Lúc đi nhận lịch trực, Kiều Thanh Thanh còn gặp được đồng nghiệp cũ, sau khi đội cung nỏ gia nhập đội an ninh, hai thành viên đội cung nỏ của xã khu Bình An đã từ chức, những người khác cũng giống như bọn họ hiện nay đều luân phiên đi trực ở khắp nơi. Sau khi hàn huyên, Kiều Thanh Thanh phát hiện địa điểm được phân công vào tháng thứ hai của một đồng nghiệp cũng giống như cô, thế là cô liền rủ đối phương đi cùng với mình.

Một nhóm ba người cùng nhau đi đến địa điểm trực ban, đồng nghiệp này tên là Liễu Chiêu Vân, khoảng chừng ba mươi tuổi, Kiều Thanh Thanh có ấn tượng khá tốt về cô ấy, đây là một người làm việc rất nghiêm túc.

Lúc tán gẫu trên đường Kiều Thanh Thanh mới biết Liễu Chiêu Vân và hai người bọn họ học cùng trường cấp ba với nhau, đây quả thật đúng là duyên phận.

Thấy Kiều Thanh Thanh có thể làm việc với đồng nghiệp cũ, lại có gốc gác như vậy, Thiệu Thịnh An cũng cảm thấy vui thay cho cô. Lúc chia tay anh xoa đầu Kiều Thanh Thanh: “Cẩn thận một chút nhé, một tháng sau chúng ta lại gặp nhau.”

“Vâng, anh cũng phải chú ý an toàn đấy nhé.”

Những lời dư thừa khác hai người cũng không nói thêm, tất cả tình nghĩa đều ở trong ánh mắt của nhau.

Nhìn Thiệu Thịnh An rẽ vào một ngã tư khác, Liễu Chiêu Vân trêu chọc: “Tình cảm vợ chồng hai người thật tốt, tôi trông mà hâm mộ biết bao. Nếu chồng tôi còn đây, có lẽ bây giờ chúng tôi cũng sẽ giống như hai người.”

Nét mặt cô ấy lộ vẻ buồn bã hoài niệm, nhưng Kiều Thanh Thanh biết cô ấy không cần mình an ủi. Quả nhiên, chỉ một lúc sau Liễu Chiêu Vân đã chỉnh đốn lại tâm trạng, tất cả cảm xúc yếu đuối đều cất hết vào trong lòng.

“Đi thôi, chúng ta tiếp tục lên đường nào.”

Kiều Thanh Thanh cười gật đầu: “Được.”

Đến nơi làm việc mới khiến Kiều Thanh Thanh có cảm giác như ký ức đang trở nên lộn xộn, thời khắc này ký ức kiếp trước và những trải nghiệm trong kiếp này lẫn lộn vào nhau khiến cô cứ nghĩ mình đang nằm mơ.

“Nơi này cũng quá hỗn loạn rồi.” Liễu Chiêu Vân thấp giọng nói: “Tôi vẫn luôn sống ở xã khu mới, thật không ngờ khu vực bên ngoài căn cứ lại là như thế này, thảo nào bọn họ lại điều chúng ta đến đây, nơi này cần người giữ gìn trật tự hơn xã khu mới nhiều.”

Từ khi tiến vào khu vực này, Kiều Thanh Thanh và Liễu Chiêu Vân đã gặp phải ba vụ cướp. Đèn trước xe bọn họ chiếu sáng đường, hai người phụ nữ trẻ tuổi mang theo hành lý đi xe đạp, ở chỗ này thật chẳng khác gì miếng bánh béo bở. Lần đầu tiên bị cướp, Kiều Thanh Thanh rút dao đi rừng bên hông phóng ra, cắt đứt một tay của tên cướp. Lần thứ hai bị cướp, Liễu Chiêu Vân dùng nỏ dọa tên cướp chạy mất. Lần thứ ba nhiều người quá, Kiều Thanh Thanh quăng xe đạp ra phá vỡ đội hình của đối phương rồi rút dao xông vào đánh nhau với người ta, đâm xuyên qua vai một người, lúc rút dao ra máu tươi bắn tung tóe.

Liễu Chiêu Vân không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cô luôn cảm thấy con dao của Kiều Thanh Thanh thật ra là muốn hướng về phía cổ họng đối phương.

Ảo giác, chắc chắn là ảo giác, bọn họ là “Nhân viên công vụ” mà.

“Đây là công việc sau này của chúng ta mà.” Kiều Thanh Thanh đút dao vào vỏ, cúi đầu đỡ xe đạp lên, buộc lại hành lý bị vương vãi khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận