Thiên Tai Càn Quét

Chương 524: Vô Đề

Chương 524: Vô Đề

“Chẳng trách, thứ đó có thể nâng chúng ta bay lên không trung.” Kiều Tụng Chi lẩm bẩm: "Cũng đúng, ngay cả bão cát cũng xuất hiện được thì xuất hiện lốc xoáy cũng không có gì kỳ quái."

Ba người thay quần áo xong thì bôi thuốc cho vết thương trên người. Vết thương sau lưng Thiệu Thịnh Phi là Kiều Tụng Chi bôi thuốc, những chỗ khác thì tự hắn bôi được.

Thay xong quần áo mới mang mùi hương của xà bông, cảm giác ớn lạnh quanh quẩn không rời đã giảm đi đôi chút.

Mưa rơi xuống lều vải, Kiều Thanh Thanh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đồng hồ điện tử chống nước chống va đập hiện lên thời gian hiện tại.

Lúc tai nạn xảy ra là vào khoảng hơn một giờ chiều, bây giờ đã là năm giờ hơn.

Vẫn may là lốc xoáy và sấm sét không xảy ra quá lâu, nếu không thì con người không thể sống nổi. Nhưng mà trong bốn tiếng xảy ra thiên tai thì không biết đã cướp đi bao nhiêu mạng sống rồi. Chắc chắn không chỉ có một doanh trại gặp nạn, không dễ dàng gì mới tìm được chỗ trú ẩn của người sống sót, giờ lại phải sống lang thang khắp nơi rồi. Trận lốc xoáy ập đến bất ngờ không kịp đề phòng, rất nhiều người thất lạc vật tư, trên mặt nước các loại đồ đạc trôi nổi lềnh bềnh. Chắc chắn chúng là của những người còn sống sót và là từ kho vật tư của doanh trại.

Dưới sức ép tuyệt đối của tự nhiên, ngón tay vàng của Kiều Thanh Thanh không có đất dụng võ nào. Nếu như lúc đấy cô chết rồi thì mọi thứ coi như chưa từng tồn tại, cũng may cô không chết lại còn tụ họp được với hai người Kiều Tụng Chi. Vì vậy sau khi đêm xuống họ mới có thể tạm thời có một chỗ tránh nạn đơn giản, có thể che gió che mưa, có nơi để thay bộ đồ mới khô ráo thay cho bộ quần áo ướt đẫm, có thể băng bó vết thương và uống thuốc.

Kiều Thanh Thanh nghĩ là cô đã vô cùng may mắn rồi.

Có tiếng kêu ọc ọc truyền tới bên tai, cô hoàn hồn lại, cuối cùng thì khuôn mặt Kiều Tụng Chi cũng vui vẻ lại: “Phi Phi đói đến mức bụng sôi cả rồi, ăn cơm tối thôi.”

Kiều Thanh Thanh cũng không nhịn cười được, cô sờ bụng một cái: "Con cũng đói rồi, vậy thì ăn cơm thôi."

Bữa tối là cơm, Kiều Tụng Chi không đói bụng, Kiều Thanh Thanh lấy cháo trắng cho bà ấy ăn.

“Lấy cho mẹ một ít dưa muối đi, rau cũng được, chứ những thứ khác mẹ không ăn nổi.” Kiều Tụng Chi nói.

Sức lực của Thiệu Thịnh Phi hồi phục rất nhanh, khẩu vị rất tốt, hắn trộn nấm hương với cơm và tương, ăn hết hai tô cơm rồi ợ một cái. Kiều Thanh Thanh chỉ ăn một chén cơm, cùng với chút thức ăn và rau cải xanh xào. Khi thức ăn xuống dạ dày thì cơ thể càng dễ chịu hơn. Thuyền kayak lắc lư trên mặt nước, chân tay cũng không động đậy được, vì để buổi tối có thể ngủ ngon giấc nên Kiều Thanh Thanh lại lấy thêm hai chiếc thuyền kayak ra, cột lều vải lên trên bồn nước, lều vải to vừa hay che được mưa.

Ngất xỉu nhiều lần khiến trong lòng Kiều Thanh Thanh cảnh giác, cô sợ mình lại ngất tiếp, vậy nên lấy một ít vật tư ra đặt ở trên hai chiếc thuyền kayak khác. Sau khi dọn dẹp xong, cuối cùng Kiều Thanh Thanh cũng không khống chế được cơn buồn ngủ, cô cuộn tròn trong chăn thì cảm thấy buồn ngủ.

“Tóc vẫn còn ướt, con đừng ngủ.” Kiều Tụng Chi cầm khăn lông lau tóc cho cô.

Mái tóc trong tay rất ngắn khiến trong lòng Kiều Tụng Chi xót xa. Bà ấy còn nhớ dáng vẻ khi con gái còn nhỏ, lần đầu tiên nuôi tóc dài, bà ấy cài hai ghim tóc rồi thắt bím tóc đuôi ngựa cho cô. Con gái vui vẻ, chạy nhanh về phía cô giáo nhà trẻ rồi quay đầu cười với bà ấy: “Mẹ nhớ tới đón con nhé!” Bím tóc đuôi ngựa phía sau tung bay thành một đường cong vui vẻ.

Hai năm gần đây, tóc của con gái ngày càng ngắn. Trước hai ngày động đất xảy ra, con gái bảo con rể cắt ngắn tóc đi, ngắn đến mức lộ cả tai ra .
Bạn cần đăng nhập để bình luận