Thiên Tai Càn Quét

Chương 293: Vô Đề

Chương 293: Vô Đề

Lần này trở về, anh đưa tiền sau buổi tan ca. Công việc này, anh mang về hai bao tải khoai lang hơn năm mươi cân và một túi bột mì nặng hai mươi cân. Sau khi lấy được tiền công, anh nói với đội trưởng muốn về nhà một phen thăm người nhà, cất đồ vật xong mới quay lại, đội trưởng cũng đồng ý. Đội trưởng không có xe đạp, tiền công của hai người vẫn phải cột vào yên sau xe mà đẩy về.

Kiều Thanh Thanh nhìn bóng lưng của Thiệu Thịnh An, trong lòng cô không nỡ, nhưng chồng phải có trách nhiệm với gia đình, đương nhiên cô ủng hộ. Thời gian xa nhau ngắn ngủi không là gì cả, bọn họ đang nỗ lực vì tương lai của ngôi nhà này.

Thứ Kiều Tụng Chi đan được đầu tiên là nơ bướm, bà ấy dùng màu tím để đan, nhìn qua vô cùng tinh xảo. Kiều Thanh Thanh gọt mảnh gỗ, làm một chiếc kẹp nhỏ. Kiều Tụng Chi dùng chỉ đen quấn quanh kẹp, cố định nơ bướm lại. Sau đó, cài tóc nơ bướm màu tím đã hoàn thành.

Bà cài lên đầu Kiều Thanh Thanh, cười nói: "Đẹp lắm."

Kiều Thanh Thanh đưa tay sờ sờ, cười: "Vậy con đeo để quảng cáo cho mẹ."

Trước lạ sau quen, Kiều Tụng Chi nhanh chóng đan ra chiếc cài thứ hai rồi thứ ba rất nhỏ nhắn. Bà ấy đan rất nhỏ, sợ to quá sẽ nặng nề, đội lên đầu nhìn quá nổi bật.

Cài được đan ra bày lên bàn, ngày đầu tiên đã có người hỏi giá tiền.

Người hỏi giá là một bà cụ đi hóng mát, lúc bà hóng mát kiểu gì cũng dẫn cháu đi theo. Một cô bé nhìn chằm chằm cài tóc hai mắt tỏa sáng, quấn lấy bà nội nói muốn mua.

"Năm nay ăn còn không đủ no còn mua cài tóc nữa, bao nhiêu tiền, bán thế nào đây?"

Kiều Thanh Thanh không nói gì, nhìn Kiều Tụng Chi cổ vũ bà ấy.

Kiều Tụng Chi đã tính toán giá cả từ sớm, bà ấy phải lời phí vật liệu và tiền lời khi bà ấy vất vả đan lát nữa. Vì thế bà duỗi tay: "Dùng thức ăn để đổi, một cân thức ăn đổi ba cái, mua lẻ một cái thì năm lạng."

Bà cụ hô lên: "Mắc thế."

"Bà nội, cháu muốn, những cái cũ hư cả rồi, cháu muốn." Cô bé khẽ làm nũng.

"Haiz, đứa nhỏ này không quản lý việc nhà không biết dầu gạo quý, ba mẹ cháu làm việc rất vất vả đấy. Được rồi, mua ba cái, ba cái rẻ hơn một chút. Sau này không mua nữa, cháu phải giữ kỹ biết không."

"Vâng, cháu cảm ơn bà."

Bà cụ đi về nhà, mười mấy phút sau chậm rãi đi qua đưa túi ra, bên trong là một cân gạo cũ.

"Có thể ăn được." Bà ta nhìn chằm chằm Kiều Tụng Chi.

Kiều Tụng Chi gật đầu: "Vâng."

"Bà cân thử đi, không sau này lại tìm tôi nói không đủ." Bà cụ có lập trường của mình, Kiều Tụng Chi lấy một chiếc cân điện tử, đặt túi lên cân, vừa đủ.

"Đủ rồi, muốn cái nào chọn ba cái, bà để cháu gái mình chọn đi."

"Được rồi, cháu chọn đi, chọn cái cháu thích. Sau này đừng nói không thích mà muốn mua mới, bà không nuông chiều cháu nữa đâu."

Cô bé reo hò: "Vâng ạ."

Cô bé bước qua sạp hàng, nhìn sơ quá, tổng cộng có năm màu, đỏ, hồng, tím, vàng và lam. Trước tiên cô bé chọn mấy màu mình thích, lại chọn màu đẹp nhất trong ba màu còn lại.

"Chọn xong rồi ạ."

Bà cụ cười: "Ừm, vậy cất đi."

Hai người quay về nơi ban đầu ngồi hóng mát, cô bé cài màu hồng phấn lên vui vẻ lắc đầu. Kiều Tụng Chi mơ hồ nghe cô bé hỏi: "Đẹp không đẹp không?" Tâm trạng của bà ấy cũng lâng lâng theo.

"Mẹ, mẹ làm tốt quá, vừa mở ra đã buôn bán được." Kiều Thanh Thanh ca ngợi, trên đầu Thiệu Thịnh Phi cũng cài chiếc cài màu lam, hắn vui vẻ vỗ tay: "Mẹ Kiều giỏi quá."

Kiều Tụng Chi hơi ngượng ngùng, vì thành quả này mà cảm thấy rất vui vẻ, trên mặt như đang tỏa sáng. Bà ấy vuốt tóc ra sau tai, cười nói: "Có thể đạt được thành quả thì tốt, cuối cùng mẹ thả lỏng được rồi."

Về sau, có đôi khi Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu thay ca, để mẹ Thiệu ra ngoài hít thở không khí, bà ấy ở nhà đan móc. Mẹ Thiệu giúp bà ấy bán, trong nhà ba người phụ nữ cảm thấy thời gian trôi qua ung dung lại vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận