Thiên Tai Càn Quét

Chương 149: Vô Đề

Chương 149: Vô Đề

Về nhà được không lâu thì gia đình của Trịnh Thiết Huy cũng quay trở về, còn có cả cảnh sát. Cảnh sát soát phòng bên cạnh 802, không tìm thấy thi thể của chị Bình.

“Mấy ngày trở lại đây đột nhiên cô ấy biến mất, cô ấy là người ở vùng khác đến, lúc nào cũng luôn nhớ về người thân, tôi đã nói với cô ấy rồi, đợi tình hình ổn hơn đi rồi đi về, giờ rất là khó có thể di chuyển nhưng cô ấy không chịu nghe, lén lút bỏ đi rồi, lúc đi cô ấy còn lấy luôn dây chuyền vàng của tôi,haiz, tôi cũng không tính toán với cô ấy, cô ấy không cẩn thận để quên mất chứng minh thư ở lại đây, vậy tôi mới muốn giúp cô ấy lãnh vật phẩm cũng là bù đắp tổn thất cho gia đình tôi.....” Giọng của bà Trịnh giải thích vọng ra ngoài, những người ở tầng 7 đứng hết ở cầu thang để hóng chuyện, ánh mắt tỏ vẻ đầy nghi hoặc.

Mọi người ở bên ngoài xì xào:

“Mọi người có ai nhìn thấy chị Bình ra ngoài không?”

“Không thấy, mấy hôm rồi chưa gặp chị ấy nữa.”

“Tôi nghĩ không phải là chị ấy bỏ đi, mà là…” Đồng thời Vương Gia Nhạc làm động tác biểu thị sự cắt cổ.

“U là trời, đáng sợ quá đi, đừng có mà nói lung tung nữa…. Cảnh sát xuống rồi kìa, tránh ra tránh ra đi.”

Trịnh Thiết Huy nhiệt tình tiễn xuống tiễn Cảnh sát, sau khi họ rời đi, Trịnh Thiết Huy đứng bất động.

“Chồng ơi, lên lầu đi, ở bên ngoài lạnh lắm.” Bà Trịnh xuống dưới gọi ông ta.

Lúc đó Trịnh Thiết Huy mới cử động, lặng lẽ đi lên lầu. Lúc đi lên, ông ta liếc mắt qua phòng 701, 703 và cuối cùng là phòng 801, trong mắt ông ta thấy rõ cảm xúc hỗn độn, cuối cùng mới bình tĩnh trở lại.

Thiệu Thịnh An theo dõi Trịnh Thiết Huy qua lỗ nhìn trộm ở cửa cho đến khi ông ta vào đến nhà, quay người lại nói với Kiều Thanh Thanh: “Chắc ông ta đã đoán được là do chúng ta làm.” Trong mắt anh chứa đầy oán hận, anh đã chuẩn bị tâm lý để đối phó với Trịnh Thiết Huy nếu ông ta báo thù.

Kiều Thanh Thanh cười nói: “Không sao đâu, ông ta sẽ không làm vậy đâu. Sau hôm nay, chắc ông ta sẽ yên phận rất lâu mà không dám động tới chúng ta.”

Từ phòng 802 vọng ra Trịnh Lương Dĩnh nói với giọng đầy cay cú: “Chắc chắn là có người báo cảnh sát! Ba, có thể là do người ở tầng này báo,cũng có thể do người ở bên ngoài, nãy chúng ta lãnh đồ chắc là mọi người đều thấy hết rồi, bọn họ rảnh rỗi quá hết việc làm rồi à! Ăn no rồi rảnh rỗi đi lo chuyện của nhà người khác!”

“Mẹ nghĩ là lúc nãy đi lãnh đồ xong bị người khác báo lên, haiz, nếu Lương Đống không bị bệnh là tốt rồi, cùng chúng ta đi lãnh đồ, nhà chúng ta 3 người đi lãnh tận 5 phần, kiểu gì cũng bị người khác soi mói.” Bà Trịnh thương con đến mấy thì lúc này cũng phải than thở. Công việc của chồng không biết sẽ có bị ảnh hưởng hay không, người giúp bọn họ đi cửa sau chắc cũng sẽ bị ảnh hưởng, vì do bọn họ đã nhờ mối quan hệ đó!

Trịnh Thiết Huy gãi đầu: “Không phải, người báo cảnh sát là quen biết chúng ta đó, mọi người quên rồi sao, lúc đó bọn họ nói có người đã báo cáo là tên của tôi, tin tức của chị Bình cũng là do bọn họ nói, người lạ sao có thể quen biết chị Bình cơ chứ, có khả năng cao nhất là người ở cùng tầng với chúng ta báo cảnh sát, chỉ có bọn họ mới biết chị Bình đã không xuất hiện mấy hôm nay.”

Bà Trịnh phẫn nộ nói: “Sao bọn họ có thể làm vậy chứ! Từ lúc ông làm chức tổ trưởng của nhóm tình nguyện đã vì cái tầng lầu này bỏ ra bao nhiêu công sức! Lấy được thêm 1 chút tiền mà bận bù đầu, mấy người trước trên tàu tiếp tế ra thông báo, ông đã phải bỏ công sức ra chép lại thông báo và đăng nó, tại sao bọn họ có thể lấy oán báo ân như vậy chứ!”

“Là phòng sát bên 801 hay là phòng dưới 701? Cũng có thể là phòng 702.” Trịnh Lương Dĩnh phân tích, cảm thấy mấy phòng này đều có khả năng cao. Đột nhiên cô ta không nói gì……
Bạn cần đăng nhập để bình luận