Thiên Tai Càn Quét

Chương 540: Vô Đề

Chương 540: Vô Đề

Thiệu Thịnh Phi xua tay: "Tôi không có bệnh, tôi không có bệnh."

"Phi Phi không dính phải bệnh chết người mà bà nói." Kiều Tụng Chi đối mặt với ánh mắt phòng bị thù địch của những người khác trong lều trại, cố gắng trấn định: "Bên ngoài trời vẫn luôn mưa, chúng tôi ở bên ngoài chạy vài ngày có chút lạnh không phải là chuyện bình thường sao, tôi không tin mấy ngày nay các người đều chưa từng hắt hơi."

"Được, được rồi, vậy bà bảo cậu ta đeo khẩu trang lên đi, chúng tôi sợ."

"Đúng vậy đúng vậy, các người có khẩu trang thì đeo đi, chúng tôi cũng không có khẩu trang để đeo."

Thiệu Thịnh Phi sau khi ăn xong đã phải đeo khẩu trang, không đeo không an toàn, thấy những người khác trong lều thúc giục, hắn chưa ăn xong đã đeo khẩu trang lên. Chờ hắn đeo khẩu trang xong, những người khác cũng tận lực cách xa hai người bọn họ một chút, người ngồi cùng một băng ghế chen chúc đi nơi khác. Cũng vừa lúc Kiều Thanh Thanh trở về, cô treo ô trên cửa, ngồi vào chỗ trống bên cạnh hai người Kiều Tụng Chi.

"Thế nào có tìm được không?" Nhìn bộ dạng mất hồn của con gái, Kiều Tụng Chi đã biết tình huống không tốt.

Kiều Thanh Thanh lắc đầu: "Không có tên của họ. Con cũng nghe được một tin xấu hơn.”

"Tin tức gì thế, còn có thể có tin xấu đến mức nào." Kiều Tụng Chi siết chặt lòng bàn tay.

"Xuất hiện một mảng biển."

"Gì, cái gì?"

Kiều Thanh Thanh cũng không cách nào tiếp nhận tin tức này, tin tức này so với việc Hi Thành xuất hiện bão cát, lốc xoáy còn khiến người ta khiếp sợ hơn, không thể nào chấp nhận. Mặc dù trong cổ ngữ có từ thương hải tang điền, nhưng Kiều Thanh Thanh chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ tự mình chứng kiến từ này trở thành sự thật. Lúc này mới qua có mấy ngày mấy tháng sao lại hình thành biển cả như vậy chứ.

Thương hải tang điền: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.

“Thanh Thanh, con nói lại một lần nữa đi, mẹ không nghe lầm chứ?”

Kiều Thanh Thanh nhìn về phía cửa, bên ngoài cửa lều trại bị hư hỏng mưa gió lung lay, trong đầu cô lại hiện lên cuộc đối thoại vừa rồi với đội cứu hộ, sắp xếp những tin tức kia lại rồi nói cho Kiều Tụng Chi nghe.

"Lớn, biển lớn thế làm sao có thể chứ?" Kiều Tụng Chi lắc đầu, đây quả thực chính là thiên phương dạ đàm.

Thiên phương hạ đàm: chuyện lạ lùng, không có thật.

Những người sống sót khác trong lều trại cũng bị gợi lên hứng thú nói chuyện, hiển nhiên bọn họ đã sớm biết tin tức này, đại đa số mọi người đều ôm thái độ hoài nghi không tin.

"Tôi cũng không tin Hi Thành cách biển hơn một ngàn km, làm sao có thể có biển lớn, tôi thấy nhiều lắm chỉ là một hồ nước nhỏ, trước trận động đất lớn như vậy mặt đất đều nứt ra, chắc chắn là nơi đó nứt quá to, sau đó mấy ngày nay trời mưa to lấp đầy hố, thoạt nhìn giống như biển, tôi đoán mực nước nhiều lắm thì cũng chỉ cao hơn nửa người thôi."

Người phụ nữ chủ động nói chuyện với Kiều Tụng Chi: "Các người không cần quá sợ hãi, đội cứu hộ nhất định là không muốn chúng ta đi đến khu phố mới, bên kia đều là người có tiền, chắc chắn không đủ người ở. Vì vậy, bịa đặt những lời như vậy để lừa dối chúng tôi để làm cho chúng ta sợ hãi.”

"Mẹ nó quá không công bằng, chúng ta ở chỗ này ngủ lều trại, khu phố mới bên kia khẳng định một lần nữa thành lập căn cứ mới, nơi đó đều là nhà mới không dễ dàng sụp đổ như vậy, tôi thật muốn đi khu phố mới."

"Tôi thì lại muốn đi Diệp Sơn, Diệp Sơn càng có cảm giác an toàn hơn."

"Bà nghĩ hay thật đấy."

Mặc dù không muốn tin, nhưng Kiều Thanh Thanh cho rằng những người trong đội cứu hộ không cần phải lừa dối cô, lừa dối tất cả những người sống sót.

Điều này chắc chắn đúng.

Huống hồ ở hoàn cảnh thiên tai mạt thế, bởi vì đại động đất mà từng mảng đất đang di chuyển, đại lục biến thành biển cả cũng không tính là chuyện gì kỳ lạ, cho dù người thân Hi Thành ở phía trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận