Thiên Tai Càn Quét

Chương 397: Vô Đề

Chương 397: Vô Đề

Thấy anh trai đau lòng, Thiệu Thịnh An cũng đau lòng theo, nhà xưởng bên kia chịu thuê anh trai anh, một năm qua anh trai làm việc không xảy ra sai lầm nào, anh vui cực kì. Nhưng sự tình hôm nay như đòn giáng cảnh tỉnh, anh hiểu rằng trong mắt đại đa số mọi người, anh trai anh vẫn không bình thường, có lẽ nhà máy chịu thuê anh cả chuyển hàng hóa trong nhà kho, nhưng đội nỏ không dám tuyển dụng một người có vấn đề về IQ cầm vũ khí nguy hiểm.

Anh nói: “Trong nhà còn mẹ và mẹ Kiều còn cần anh bảo vệ mà, em và Thanh Thanh bảo vệ cả cộng đồng, anh ở nhà bảo vệ hai mẹ được không?”

Thiệu Thịnh Phi nức nở gật đầu.

Đội cung nỏ nhanh chóng được thành lập, nhanh chóng đi vào hoạt động. Thị trưởng La cố tình xếp thành viên trong đội đến nơi ở của họ, cho rằng như vậy có thể nâng cao công tác hiệu suất, để các thành viên càng ra sức làm việc hơn.

Vợ chồng Kiều Thanh Thanh được phân đến xã khu Bình An, đồng đội còn mười thành viên khác trong nhóm, vì có thành tích tốt nhất trong cuộc đánh giá, Kiều Thanh Thanh được bổ nhiệm làm trưởng nhóm,, mức lương cơ bản hàng tháng của cô cao hơn các thành viên khác trong nhóm 5 cân gạo.

Một nhà Kiều Thanh Thanh rất hài lòng với công việc này, gần nhà có thể trông nom người trong nhà, lại có thù lao không tồi, quả thực là công việc hoàn mĩ, không gì có thể bắt bẻ được.

Vì để hoàn thành tốt công tác hơn, Kiều Thanh Thanh đã triệu tập các thành viên trong nhóm lại cùng họp, xác nhận hình thức tuần tra.

“Mọi người có ý kiến gì không”

"Bác sĩ Kiều, tôi không có ý kiến."

“Chị Kiều, tôi không có ý kiến.”

Chuyện cứ như vậy quyết định.

Vào đêm trước ngày làm việc đầu tiên, Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu đang làm kí hiệu cho các mũi tên nỏ của Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An, ở đuôi cung tên quấn một chiếc nơ đan con bướm nhỏ quanh đó.

Sau khi Thiệu Thịnh An cho gà ăn xong đi xuống từ lầu bảy, nhìn thấy cảnh này, thuận miệng nói: “Không cần phiền phức như vậy, khắc đại lên trên một kí hiệu là được rồi, họ của con nhiều nét quá, khắc chữ Kiều là hợp lí rồi. Cuộn chặt như vậy, sau khi bị người khác nhặt lên muốn lấy sử dụng chỉ cần lấy kéo cắt, cũng không nhận ra được.”

“...”

“...”

Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu hăng hái bừng bừng đồng loạt dừng lại động tác, nhìn nỏ tiễn trên tay, đồng loạt nhíu mày, sau đó cùng nhau tháo nơ con bướm đi.

Kiều Thanh Thanh nhịn không được cười: “Mẹ, không sao đâu, không cần tháo ra cũng được, ở trên đầu nơ bướm có thể khắc tên để làm dấu, con thích nơ bướm, mấy mũi tên này để con dùng.”

Mẹ Thiệu mới vui trở lại: “Thật vậy sao”

Kiều Thanh Thanh gật đầu, Kiều Tụng Chi cười liếc mắt nhìn con gái một cái, nói với mẹ Thiệu: “Thanh thanh rất thích nơ con bướm, hồi nhỏ phải dùng kẹp nơ con bướm mới chịu.”

Mẹ Thiệu mẫu bỗng nhiên hiểu ra: “Chẳng trách ngày nào con bé cũng đeo chiếc kẹp tóc nơ bà cho, chắc chắn mẹ sẽ quấn cho con mấy mũi tên con bướm xinh đẹp.”

Cuối cùng, chỉ có mũi tên trong túi của Kiều Thanh Thanh mang nơ bướm nho nhỏ, mũi tên trên người có khắc tên “Kiều”, tượng trưng cho mũi tên của cô. Thiệu Thịnh An bất đắc dĩ: “Con chỉ nói bừa thôi, nơ con bướm cũng khá xinh đẹp.”

Mỗi đêm sẽ có xe tới thu thi thể quạ đen, điểm được tính dựa trên số lượng xác quạ được giao nộp, một con quạ một điểm tích lũy, làm cơ sở để phân phát tiền thưởng, đó là lý do tại sao mấy người Kiều Tụng Chi mới đánh dấu lên mũi tên của Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An, tránh nhầm lẫn với mũi tên của các thành viên khác, gây ra mâu thuẫn do không rõ ràng về quyền sở hữu của con mồi.

“Anh thích cũng vô dụng, chỉ có em mới có, các mẹ yêu em nhất.” Kiều Thanh Thanh giả vờ đắc ý.

Thiệu Thịnh An bất đắc dĩ mà cười, trong ánh mắt tràn đầy ý cười dịu dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận