Thiên Tai Càn Quét

Chương 162: Vô Đề

Chương 162: Vô Đề

“Thanh Thanh đến rồi hả, lạnh, có bị lạnh không, thuận, thuận lợi chứ?”

Kiều Thanh Thanh hít vào một hơi thật sâu rồi mỉm cười: “Cô ơi em đến rồi, không lạnh chút nào ạ, em mặc quần áo dày lắm, em đi cùng với chồng, đường đi rất thuận lợi ạ, không gặp phải bọn cướp ạ.”

“Cô có để lại vài thứ cho em, phải học tập thật tốt, học thật tốt.” Bác sĩ Ngụy nhìn quanh, thấy các con các cháu đều ở đó. Bà ấy muốn nói lời tạm biệt với con gái mình, Kiều Thanh Thanh đứng dậy đi ra ngoài. Thanh Thanh và Thịnh An đứng ở bên ngoài cửa, không nghe thấy tiếng của bác sĩ Ngụy, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của những người khác.

Không biết qua bao lâu những tiếng khóc thảm thiết vang lên ở trong nhà.

“Bác sĩ Ngụy đi rồi.” Kiều Thanh Thanh nhìn Thiệu Thịnh An.

Thiệu Thịnh An nắm chặt đôi tay của cô.

Trong vòng bốn ngày, một người dù đã có tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh, trong lúc thiên tai khắc nghiệt vị bác sĩ này vẫn có thể bám trụ được, cứ như thế cuộc sống trôi qua mà giờ đã phải rời khỏi thế giới này.

Kiều Thanh Thanh không có sự chuẩn bị gì, trong lòng cảm thấy thật trống rỗng.

Tang lễ diễn ra rất đơn giản, những người ở gần được bác sĩ Ngụy cứu chữa cũng đến, bệnh viện cũng cử đại diện đến hỏi thăm. Con trai bác sĩ Ngụy nói: “Mẹ tôi có rất nhiều học sinh, nhưng chỉ có mỗi mình cô là học sinh đến đưa tiễn bà ấy.”

“Không thông báo được hả?” Thiệu Thịnh An hỏi.

“Không đi thông báo, mẹ tôi nói rồi, bây giờ đường đi rất khó khăn, đừng có lãng phí thời gian và sức lực, đợi sau này nếu có ngày bọn họ tới thăm mẹ tôi thì lúc đó nói cho bọn họ biết là được rồi.”

Ngày thứ hai, người nhà bác sĩ Ngụy làm theo tâm nguyện của bà, đưa thi thể của bà đến Phúc Sơn.”

Đây là lần thứ hai Kiều Thanh Thanh đến núi Phúc Sơn. Lần thứ nhất cô đến là đưa tiễn cô bạn thân Viên Hiểu Văn, còn lần này là đưa tiễn người dạy học mình bác sĩ Ngụy. Mặc dù sự quen biết giữa họ bắt đầu bằng “giao dịch”, nhưng sau một năm giúp đỡ lẫn nhau, bác sĩ Ngụy đã coi Kiều Thanh Thanh như là học trò, dần dần cô đã gọi bác sĩ Ngụy là thầy, bây giờ phải đưa tiền bà ấy, Kiều Thanh Thanh cảm thấy rất buồn,

một năm không đến, mộ ở Phúc Sơn đã chật hơn rất nhiều, ống khói của lò hỏa thiêu bên dưới tỏa ra làn khói dày đặc, Viên Hiểu Văn từ đó ra chỉ còn hũ tro cốt và giờ bác sĩ Ngụy cũng như vậy.

Cô đi thăm Viên Hiểu Văn.

Trước mộ của cô ấy có một chiếc hộp phủ đầy băng tuyết, Kiều Thanh Thanh nhận ra chiếc hộp nhẫn đó, chắc là Hồ Nham Hải đã đặt ở đây.

“Văn Văn cậu đã đi được một năm rồi, nếu cậu may mắn thì bây giờ cậu đã có một cuộc đời mới, có lẽ đã qua sinh nhật đầu tiên rồi.” Kiều Thanh Thanh nhìn vào ngội mộ khắc 3 chữ “Viên Hiểu Văn” đến tấm ảnh cũng không có làm trái tim cô đau âm ỉ. Cô cố nở một nụ cười, lấy ra chiếc khăn quàng cổ rồi quấn lên tấm bia mộ.

“Đây là tớ tự thêu đấy, mẹ của tớ dạy tớ cách thêu, tớ thiêu lên bông hoa hồng mà cậu thích.” Kiều Thanh Thanh nói một cách nghẹn ngào: “Tớ hy vọng cậu ở thế giới bên kia sẽ là một thế giới ấm áp và bình an.”

Sau khi thăm xong Viên Hiểu Văn, Kiều Thanh Thành cùng Thiệu Thịnh An đến chỗ người nhà của bác sĩ Ngụy, mồ cũng đã được đào xong, cô nhìn người nhà của bác sĩ Ngụy bỏ hũ tro cốt vào chôn.

Chôn cất xong, Kiều Thanh Thanh cùng bọn họ về nhà, lấy một thùng xốp rất đặc biệt: “Đây là thứ mẹ tôi để lại cho cô. Cô cầm về nhớ học thật chăm chỉ đó nhé.”

Trong thùng toàn bộ là những cuốn sách và cuốn sổ tay, còn có một bộ kim châm.

Kiều Thanh Thanh nhận lấy cảm ơn và ôm chiếc thùng đó cẩn thận.

Cô hỏi: “Cái người đó thì xử lý như nào vậy?”

Con trai bác sĩ Ngụy choáng váng, nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt cô, anh ấy thở dài một hơi, ngữ khí phức tạp, không biết là hận hay là đồng tình .
Bạn cần đăng nhập để bình luận