Thiên Tai Càn Quét

Chương 578: Vô Đề

Chương 578: Vô Đề

Cả nhà đều phấn chấn, tối hôm đó Kiều Thanh Thanh khui hai chai bia ăn mừng, còn nấu một bữa gà ăn mày* thịnh soạn.

*Gà ăn mày: Còn có tên gọi khác là Gà nướng đất sét, ẩm thực nổi tiếng vùng Giang Tô. Cái tên “gà ăn mày” xuất phát từ câu chuyện truyền miệng thời xưa. Chuyện là có một gã ăn mày ăn trộm con gà, khi ông ta đang nhóm lửa thì phát hiện nhà vua và binh lính đi ngang qua. Thấy vậy ông ta bèn bọc gà trong lá sen, phủ thêm lớp bùn bên ngoài rồi ném vào đống lửa. Nhờ vậy mà vô tình món ăn lại trở nên ngon miệng cùng với các chế biến độc đáo. Gà được gói bằng đất và lá sen rồi chế biến, đã có lịch sử hơn 500 năm. Thịt gà ngon, sáng và thơm.

“Ngon lắm, vịt con có thể làm như thế được không?” Thiệu Thịnh Phi ăn xong liếm ngón tay đầy mong chờ hỏi.

Thiệu Thịnh An cười gật đầu: "Đến lúc vịt con lớn lên chúng ta có thể chế biến như vậy."

"Anh sẽ cho nó ăn, anh sẽ nuôi vịt lớn, em gái hãy làm thịt vịt ăn.” Thiệu Thịnh Phi nhìn Kiều Thanh Thanh nói.

Kiều Thanh Thanh đang ăn món cánh gà yêu thích của cô, cô gật đầu với một nụ cười khi nghe Thiệu Thịnh Phi nói.

“Lại ấp một lứa vịt con tốn rất nhiều công sức, không thể để chết con nào được, tất cả đều phải nuôi lớn!” Mẹ Thiệu nghiêm túc nói.

Nhận định này được mọi người nhất trí cao, ghi nhớ điều này, cả nhà đều dồn hết tâm sức nuôi đàn vịt con này. Nguồn thức ăn được chuẩn bị đầy đủ, khi đi câu về họ không chiên cá, tôm, cua bắt được nữa mà băm nhỏ luộc chín, lọc bỏ xương rồi cho vịt ăn. Ba Thiệu lúc rảnh rỗi thì đi đào giun đất khắp nơi, giun đất được ném vào chuồng vịt, thu hút vịt con đến ăn. Khi Kiều Thanh Thanh đi ra biển giặt quần áo, thỉnh thoảng cô sẽ nhặt tảo nổi về cho vịt ở nhà ăn. Những chú vịt con ngày nào cũng há miệng đòi ăn, chúng bắt đầu tăng cân đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cả nhà ai nấy đều rất vui mừng, không khí trong nhà tràn ngập niềm vui.

"Ồ, thật dễ thương." Trong mắt Kiều Tụng Chi đầy vui vẻ khi ôm con vịt. Kiều Thanh Thanh buồn cười bảo bà ấy hãy quay trở lại lều đi ngủ.

“Được rồi, được rồi.” Kiều Tụng Chi miễn cưỡng nhìn những con vịt hai lần trước khi bà ấy chịu rời đi.

Sau khi có thêm nhiều người sống sót, Đại Bảo cũng khá giống con người, nó không còn tự mình ra ngoài tìm thức ăn nữa mà nó chỉ nhìn chằm chằm chờ Kiều Thanh Thanh cùng Thiệu Thịnh An và những người khác đi ra ngoài, rồi vội vã chạy theo. Để đảm bảo an toàn, Thiệu Thịnh An buộc một sợi dây vào chân nó, dắt nó khi di chuyển. Những con vịt trong chuồng vịt ngày càng lớn, kêu quạc quạc gây ồn ào mỗi ngày, Kiều Thanh Thanh dùng một cây gậy dài để dẫn chúng ra bãi biển tắm, Đại bảo thủ thỉ đòi đuổi chúng đi, nó sẵn sàng vồ lấy bất kỳ con vịt nào không nghe lời , vài lần như vậy đàn vịt đều trở nên rất ngoan ngoãn.

Khung cảnh này vừa kỳ lạ vừa buồn cười, Kiều Thanh Thanh mỗi khi nhìn thấy đều bật cười. Đại Bảo ăn cùng vịt con, thức ăn rất phong phú và bổ dưỡng nên cuối cùng nó cũng bắt đầu đẻ trứng. Hàng ngày nó không còn ra ngoài chơi vì nó bận bảo vệ những quả trứng của mình.

Vậy là chuyện gia đình họ có một đàn vịt con đã gây ra một làn sóng bàn tán trong khu doanh trại. Có người đến hỏi thăm, Thiệu Thịnh An chỉ có một câu trả lời: "Trứng vịt tôi nhặt được đã nở.”

“Anh đã nhặt được trứng vịt ở đâu vậy?”

Thiệu Thịnh An nói rằng anh nhặt được nó trên đường, nhưng anh không biết nó ở đâu, anh chỉ biết rằng nó cách nơi cắm trại năm, sáu km về phía bắc.

Mặc dù những người sống sót không nhìn thấy bất kỳ con gà hay con vịt nào trên đường, có vẻ như những thứ đó đã hết rồi, nhưng gia đình của Thiệu Thịnh An vẫn có Đại Bảo - một con gà mái lớn nên dường như việc nhặt được trứng vịt cũng không có gì lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận