Thiên Tai Càn Quét

Chương 383: Vô Đề

Chương 383: Vô Đề

Ở xã khu Bình An, nơi phát tiết mục chiếu hình, sau khi mưa axit xảy ra lần nữa lại có mấy trăm người âm thầm tụ tập. Bọn họ cầm đồ che mưa im lặng không nói trong mưa axit.

Rất nhiều người đứng cạnh cửa sổ, hoảng sợ nhìn ra bên ngoài.

Người dẫn đầu bỏ tấm gỗ che mưa xuống, giơ tay lên, cầm gậy trong tay hô lên: "Lễ rửa tội bắt đầu."

Nhóm tín đồ kích động bỏ tấm gỗ che mưa trong tay, bọn họ thành kính hô khẩu hiệu, thành kính quỳ trên mặt đất khẩn cầu nước thánh thương xót. Trong giây phút mưa axit khiến bọn họ ướt nhẹp, bọn họ reo hò lời cầu nguyện trở thành sự thật, giống như không cảm giác được sự đau đớn trên cơ thể. Song, cuối cùng tín niệm thành kính vẫn sụp đổ trước hiện thực đau đớn. Có người đau đớn không thể đọc giáo nghĩa, liên tục kêu thảm trong mưa axit, bò lết chạy trốn. Càng nhiều người trong đau khổ càng kiên định vào tín ngưỡng của mình, ngửa đầu há miệng khoanh tay, để mưa axit bao phủ bản thân.

Kiều Thanh Thanh không trông thấy cảnh tượng đó.

Nhưng âm thanh kia như ma, từng tiếng từ bên ngoài truyền đến. Nhà cô ở tòa nhà 20 có thể nghe rõ tiếng kêu đau khổ, vui sướng của những người kia, vô cùng quỷ dị khiến người ta sợ hãi.

Mấy ngày liên tục, Kiều Tụng Chi và mẹ Thiệu gặp ác mộng, Kiều Thanh Thanh không thể không kê thuốc an thần cho bọn họ.

Sau lúc đó, mưa axit liên tục hai mươi ngày, sau khi kết thúc xã khu Bình An hoàn toàn tĩnh mịch, gần như không ai dám ra ngoài.

Sau khi lấy hết dũng khí các cư dân mới ra cửa, ở cửa lớn không hề trông thấy cảnh tượng kinh dị tàn nhẫn nào như tưởng tượng. Mảnh đất kia sạch sẽ, ngoại trừ mặt đất liên tục bị mưa axit ăn mòn mỏng chỉ còn một tấc thì không còn bất kỳ dấu vết gì.

Sạch sẽ giống như những tiếng kêu thảm thiết khiến người ta gặp ác mộng mấy đêm chỉ là ảo tưởng.

Nhưng lúc muốn đi qua lại khiến người ta tê cả da đầu. Mảnh đất kia gần như không ai dám đi, lúc muốn ra cửa, các hộ cố gắng dựa sát tường, chỉ hận mình không biết bay, không thể bay qua mảnh đất kia để đi ra khỏi xã khu.

Ngày hôm sau, người bên sở địa chính tới tòa nhà 20 thanh lý một căn nhà ở tầng dưới, vừa dọn dẹp xong chưa đến nửa giờ hộ gia đình mới đã vào ở.

Kiều Thanh Thanh nghe thấy tiếng động thì nhìn ra cửa, dù sao ở tòa nhà này cô phải biết tình hình của hàng xóm mới đến thế nào mới được.

Sau khi xuống lầu cô mới nghe người quản lý nói chủ nhân của căn nhà này đã chết sạch, cho nên nhà bị thu về sở hữu công, bán ra lần nữa.

"Phòng này có một người à, chẳng phải là người bị đội trị an đưa đi giáo dục à?"

"Người chủ hộ kia đã chết rồi, ông ta tham gia hoạt động tắm nước thánh của tà giáo ở quảng trường khi mưa axit đấy, không cứu được."

Những người hàng xóm thổn thức không thôi.

Có người nói: "Đi cũng tốt, cả nhà đoàn tụ."

"Đúng thế, ông ta ở tầng này đáng sợ quá, tôi cảm thấy ông ta bị điên rồi."

"Suỵt đừng nói nữa, người đã mất rồi."

Kiều Thanh Thanh nghe xong thì tâm trạng cũng trở nên sa sút, cô gặp hàng xóm mới, là một nhà có người già và trẻ con, sau khi biết rõ thì đi lên lầu.

Cho dù mưa tạnh, bọn người Kiều Thanh Thanh vẫn không đi ra ngoài. Kiều Tụng Chi cảm thấy giáo phái có thể kích động một người đau đớn chết đi vì "Giáo nghĩa" thì vô cùng đáng sợ, bà ấy sợ đi ra ngoài bị tẩy não cho nên không đi mới tốt.

Trong năm tháng đáng sợ hỗn loạn tràn ngập mưa axit, Kiều Thanh Thanh ở trong nhà làm rất nhiều tên nỏ, mỗi ngày nghe tiếng mưa rơi và ăn mòn mà chìm vào giấc ngủ.

Kiếp này có nơi ở an toàn kiên cố, cô không cảm thấy thời gian trôi qua quá khó khăn.

Nửa năm sau khi mưa axit, vận chuyển vật tư không còn dùng máy bay nữa, bọn họ trang bị lốp xe kiểu mới và vỏ ngoài xe tải không còn sợ mưa axit nữa, có thể vận chuyển vật tư qua các nơi trong cơn mưa .
Bạn cần đăng nhập để bình luận