Thiên Tai Càn Quét

Chương 615: Vô Đề

Chương 615: Vô Đề

Con vịt bị nhét vào giỏ trúc, trong giỏ dùng tấm gỗ ngăn làm hai tầng, một giỏ trúc đựng được mười con vịt. Con vịt lớn đựng trong hai giỏ trúc, con nhỏ và gà con được Đại Bảo ấp ra chỉ đựng cho một giỏ trúc là được. Đại Bảo không muốn vào giỏ trúc, Kiều Tụng Chi cũng chiều theo nó.

Cuối cùng chỉ còn lại vườn rau, rau hái được ba Thiệu hái hết, không hái được không nỡ vứt giống chỉ có thể dùng túi nhựa bọc lại, cẩn thận cho vào thùng gỗ, chờ sau này tìm được nơi mới sẽ trồng tiếp.

Lúc nhóm người Thiệu Thịnh An dỡ lều vải, có rất nhiều người đi nghe ngóng tin tức trở về, vội vàng thu dọn đồ đạc.

Sau khi nhóm người Tống Tam Hà được Thiệu Thịnh Phi truyền lời cũng thu dọn đồ đạc, Tống Tam Hà bảo Lưu Chấn đi xem nhà Thiệu Thịnh An dọn sao rồi: "Nói với Thiệu Thịnh An một tiếng, muốn đi thì gọi, chúng ta kết bạn đi cùng."

Vào lúc quá hỗn loạn thế này rất dễ xảy ra chuyện, chắc chắn phải tìm người đáng tin cậy đi cùng.

"Ừm."

"Còn Tô Tông nữa, cậu chạy đi báo với đồng đội bên trại đi."

Lưu Chấn chạy đi ngay.

Đi vào nhà Kiều Thanh Thanh, cậu ấy nhìn qua ngẩn người.

Như thế này hơi quá rồi.

"Mọi người dọn dẹp nhanh quá, ngay cả lều vải cũng thu dọn rất nhanh." Lưu Chấn tát mình một cái, vội nói lời nhắn của Tống Tam Hà, sau khi nghe đồng ý thì chạy đi.

"Ăn chút gì đi, ăn xong anh sẽ dọn nồi bát lên xe." Thiệu Thịnh An nói.

Hơn bốn giờ sáng, bọn họ ngồi dưới lều che nắng trống rỗng ăn cơm trứng chiên, không biết phải gọi là bữa trưa hay bữa sáng.

Đang ăn, mẹ Thiệu không nhịn được mà rơi nước mắt. Bà cúi đầu không để cho người khác nhìn ra, nhưng tất cả mọi người nhìn thấy, giả vờ không biết.

Không ai muốn dọn nhà liên tục cả, bản thân từ lang thang này đã mang sự bi quan và buồn bã, đa phần mọi người đều hi vọng có một ngôi nhà ở lâu dài.

Không khí ngột ngạt lan tràn khắp lều che nắng.

Trên mặt Kiều Thanh Thanh còn dính bùn khi nãy đi cứu viện, khi thu dọn đồ đạc cô liên tục chảy mồ hôi, không lau bùn, bùn vẫn đọng trên mặt. Thiệu Thịnh An rảnh tay, anh đi tìm khăn thấm nước giúp cô lau mặt. Cô ngửa đầu để anh lau, vừa lau sạch cô đã định nói: "Em giúp anh.", lại thấy chồng dùng khăn mặt lau lung tung một phen. Cô cười, cảm thấy tình cảnh trước mắt không quá tệ, ít ra cả nhà bọn họ còn ở bên nhau.

"Chờ trời sáng anh đi qua xem tình hình, chúng ta thu dọn cả rồi, có xuồng, thuyền xung kích, tàu cũng có." Thiệu Thịnh An vừa giặt khăn vừa nói.

"Đúng thế, chờ trời sáng sẽ ổn thôi." Kiều Tụng Chi thở dài.

Trước khi trời sáng, đám người chen chúc nằm trong lều chống nắng. Ngoại trừ Thiệu Thịnh Phi, những người khác không hề ngủ. Đại Bảo đi qua đi lại quanh ba giỏ trúc, cuối cùng ngồi cạnh giỏ trúc chứa con gà vịt con, nhắm mắt ngủ.

May mà quá trình sụp đổ dừng lại, sau khi trời sáng Kiều Thanh Thanh và Thiệu Thịnh An đi qua xem, Sau khi xác định đêm qua mặt đất sụp lún, bờ biển lấn vào hai mươi mét. Trên mặt đất đều là người sống sót sau tai họa sắp xếp vật tư lung tung.

"Đo chiều sâu đi." Kiều Thanh Thanh nói.

Thiệu Thịnh An dùng gậy gỗ mang theo đâm xuống, một cây gỗ dài hai mét không đâm tới điểm cuối.

"Anh xuống nước xem thử."

Kiều Thanh Thanh ngăn lại không cho anh xuống nước: "Dưới nước không rõ tình huống, rất nguy hiểm. Hơn nữa bây giờ nước đục ngầu không nhìn ra gì cả. Sắp đến giờ làm việc rồi, em đi đón mẹ đi đội tàu Thang Châu."

Lều trại của đội tàu Thang Châu cách bờ biển rất gần, nhưng cũng phải đi gần mười mét. Cho nên tối hôm qua xảy ra chuyện có lẽ đã chuyển vật tư quan trọng đi rồi. Kiều Thanh Thanh đi gặp Thịnh Miểu, Thịnh Miểu đang cho heo ăn, thấy cô thì quan tâm hỏi: "Nhà cô ở đâu, hôm qua không sao chứ?"

"Nhà tôi không sao, trại sao rồi?"

"Phát hiện sớm nên không có tổn thất lớn, có thuyền nhỏ đang vớt vật tư không kịp chuyển đi." Quầng mắt Thịnh Miểu thâm đen, có lẽ đêm qua không ngủ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận