Thiên Tai Càn Quét

Chương 318: Vô Đề

Chương 318: Vô Đề

Thiệu Thịnh An lại chỉ ra điểm quan trọng nhất: "Về lâu về dài, tỷ lệ chết sẽ cao lên sao?" Đã ho ra vụn nội tạng thì con người sao còn hoàn hảo được chứ.

Kiều Thanh Thanh thở dài: "Em nhớ rõ rằng mấy tháng đầu xung quanh chỗ em không có ai chết, mặc dù sống chẳng đỡ hơn chết là bao. Về sau không biết qua bao lâu, chắc khoảng mấy tháng, bắt đầu có người chết đi. Nơi em ở là một khu lều trại, việc quản lý cực kỳ lộn xộn, người ngoài vào chắc chắn mù mờ nhưng bọn em ở trong đó, tuy không dám nói nằm rõ tình hình khắp khu lều trại như lòng bàn tay nhưng ít nhất vẫn khá quen thân với hàng xóm xung quanh. Mấy tháng sau, một ông chú hàng xóm cạnh nhà em chết. Trưa hôm ông ấy chết, ông ấy ho cực kỳ dữ dội, chưa từng ngừng một giây đồng hồ, ho cả buổi trưa, cuối cùng ho ra rất nhiều vụn nhỏ giống nội tạng rồi qua đời."

“Khẩu trang...”

“Khẩu trang có thể ngăn cách sâu trong sương mù tiến vào cơ thể chúng ta. Nếu không đeo, lúc thở sẽ có một lượng lớn sâu sương mù chui vào cơ thể. Kiếp trước em không có khẩu trang, ho khan quá khó chịu. Mới đầu em còn nghi ngờ là do sương mù đột ngột xuất hiện có vấn đề nên cắt một bộ quần áo, đeo khẩu trang năm lớp thì tình trạng ho khan giảm thiểu rất nhiều. Rất nhanh sau đó, chuyên gia phía trên cũng nghiên cứu ra, nói rằng trong sương dày có sâu, dặn mọi người đeo khẩu trang. Thế nhưng con người không thể đeo khẩu trang mãi, bọn em còn phải ăn cơm, uống nước, một khi tháo khẩu trang xuống thì những con sâu đó sẽ xông vào từ mũi miệng, có đóng cửa sổ kín đến mấy cũng vô ích, luôn phải để hở một lỗ thể hô hấp." Kiều Thanh Thanh thở dài: "Do đó đeo khẩu trang chỉ làm giảm tốc độ sâu xâm lấn vào cơ thể, để mình sống lâu hơn chút, cho tới khi nhóm chuyên gia nghiên cứu ra thuốc trừ sâu."

“Thuốc trừ sâu?"

“Đúng vậy, sẽ có thuốc trừ sâu. Uống xong vô cùng đau đớn, cuối cùng thải ra xác sâu qua đường bài tiết." Kiều Thanh Thanh như nhớ tới hình ảnh gì đó, đôi mắt nhanh chóng chớp chớp.

Cô không nói tỉ mỉ, Thiệu Thịnh An cũng tưởng tượng ra được cảnh tượng đó. Anh cười khổ: "Có thuốc trừ sâu là tốt rồi. Không chắc loài người bị tận diệt mất."

"Trước khi nghiên cứu phát minh ra thuốc trừ sâu, mọi người chỉ đành chịu khổ. Uống xong thuốc trừ sâu vốn cũng tạo thành tổn thương cho cơ thể. Em đã chuẩn bị tiền thuốc men để đưa cả nhà mình đến bệnh viện chữa trị, tới lúc đó tính sau đi. Nguy cơ về thức ăn cũng sắp tới, sương mù hoành hành như vậy che hết ánh mặt trời rồi."

Thiệu Thịnh An thở dài: "Thế này chẳng phải không chừa cho người ta đường sống sao? Thực vật muốn sinh trưởng luôn cần ánh mặt trời, qua mấy năm nhiệt độ cực nóng, vất vả lắm viện nông nghiệp mới tạo ra giống cây kháng nhiệt độ cao, giờ lại phải bỏ đi."

"Sau sương dày sẽ đến thời kỳ mưa axit. Mưa axit mới là mối nguy hủy diệt nền nông nghiệp thực sự." Kiều Thanh Thanh dứt khoát giới thiệu một lượt những gì cô từng trải qua: "Mưa axit cũng kéo dài khoảng nửa năm, kế đó là bóng đêm vô tận, mặt trời biến mất, thêm một thời gian nữa là động đất, em cảm thấy vẫn chưa phải kết thúc."

"Chúng ta đã vượt qua vài cửa ải cùng nhau, sang những cửa ải phía sau, chúng ta cũng phải có lòng tin."

“Em không lo về sương dày và mưa axit, em sợ nhất là động đất sau đó.”

Không phải bởi vì cô chết vào giai đoạn động đất, cô không sợ cái chết.

Cô chỉ sợ sự tuyệt vọng hủy diệt đất trời này. Cô không biết bản thân và người nhà liệu có thể chạy thoát cùng nhau hay không.

"Đừng sợ, trước khi động đất xảy ra, chúng ta có thể diễn tập chạy nạn cho phía ba mẹ khi có động đất. Chúng ta cố gắng hết sức chạy trốn cùng nhau, nếu xui thật, chúng ta chia rẽ thì Thanh Thanh em đừng sợ, chia cách cũng không sao, chỉ cần có thể sống thì việc tạm xa nhau không tính là gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận