Thiên Tai Càn Quét

Chương 484: Vô Đề

Chương 484: Vô Đề

Để trấn an cảm xúc của cả nhà, Kiều Thanh Thanh hỏi: "Sắp đến giờ ăn tối rồi, tối nay ăn mì bò cay được không?"

Thiệu Thịnh Phi nuốt nước miếng: "Phải cay thật cay." Hắn thích ăn cay, nhưng ăn cay lại dễ nổi nóng, mẹ Thiệu đó giờ vẫn luôn không cho hắn ăn nhiều cay. Kiều Tụng Chi nói: "Còn bún bò súp lơ không? Mẹ muốn ăn chua một chút.” "Còn, còn." Kiều Thanh Thanh lấy ra hai bát mì và một bát bún, lại lấy chút rong biển trộn cùng vài miếng mực khô và đậu phộng chiên làm món ăn kèm, ba người chụm lại ăn trong không gian chật hẹp.

"Cay quá, ngon quá." Thiệu Thịnh Phi được mì bò trấn an, quyết định bỏ tin tức đáng sợ ra sau đầu.

Kiều Thanh Thanh vừa ăn vừa húp từng ngụm canh, vị cay bắt đầu xâm nhập vào khoang miệng, chẳng mấy chốc bụng cô bị vị cay làm cho nóng lên, cả người đổ mồ hôi, dường như cũng thoải mái hơn một chút. Cô húp ngụm súp cuối cùng rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cô lại bưng súp mận chua ra, chia cho mỗi người một chén.

Ăn xong, ba người cảm thấy buồn ngủ, Kiều Thanh Thanh trải chăn, nói: “Ngủ sớm đi.” Nhưng bên ngoài ồn ào có thể sẽ rất lâu mới ngủ được. Tiếng gió lạnh gào thét cả đêm, may mà đã gia cố lều mới có thể chống đỡ được, Kiều Thanh Thanh nghe tiếng gió, cả đêm gần như không ngủ được. Ban đêm cô phát hiện bụi cát đè lên đỉnh lều, đỉnh lều bị đè xuống vài tấc, một bao cát rớt xuống, Kiều Thanh Thanh dùng tay đỡ, cát tích tụ trượt xuống. Sợ lều bị đè bẹp, cô lấy một cây gậy chống lên đỉnh lều, chọc cát xuống, chiếc gậy có hình vòng cung để ngăn không cho cát bụi tụ lại trên đỉnh lều. Sau đó, Kiều Thanh Thanh nghe tiếng gió lại tiếp tục mất ngủ, cô ép mình chìm vào giấc ngủ, sau đó dường như cô cũng ngủ thiếp đi, trong giấc mơ, cô thấy mình bị chôn vùi trong một hố cát, cô cố gắng thoát ra, nhưng cơ thể lại liên tục chìm xuống, trong lúc hít thở không thông cô đột nhiên bừng tỉnh. Bên ngoài trời đã hơi sáng, cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hơn sáu giờ sáng, mà động tĩnh bên ngoài vẫn chưa ngừng.

Kiều Thanh Thanh mở cửa lều ra nhìn, bầu trời mịt mù đầy bụi, không nhìn thấy gì cả.

May mà đêm qua không có động đất, so với trận động đất kinh thiên động địa thì bão cát sắp tới có vẻ ít đáng sợ hơn.

Đúng vậy, Kiều Thanh Thanh đã xác định 70% thiên tai sắp xảy ra chính là bão cát.

Không cần phân tích tại sao Hi Thành - nơi chưa bao giờ có bão cát lại xảy ra bão cát, thế giới này đã không nói đạo lý gần mười năm, dù ngày mai đột nhiên có người ngoài hành tinh từ trên trời giáng xuống, Kiều Thanh Thanh cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Kiều Tụng Chi cũng tỉnh dậy, lo lắng nói: "Cả đêm qua đều là tiếng gió cát đập vào lều, Thanh Thanh, đây là bão cát mà người ta hay nói trên TV sao? Chuyện này cũng quá kỳ lạ, không hề có một chút điềm báo nào, đột nhiên cát đâu ra mà nhiều như vậy?"

“Sau trận động đất lớn đó, toàn bộ thế giới đều bị đảo lộn, nhà cửa thì sụp đổ, cát đá thì bay khắp nơi. Nhưng tạm thời không có vấn đề gì lớn, chỉ cần gió không quá lớn, lều trại của chúng ta có thể chống đỡ được.” Kiều Thanh Thanh nói. Chiếc lều dành cho ba người này là nơi trú ẩn an toàn của bọn họ. Cô nói với Kiều Tụng Chi: "Trong ba lô có mặt nạ chống gió, chỉ cần bọn Thịnh An tìm được nơi ẩn nấp, ví dụ như sau tảng đá, hay xe bỏ hoang, bọn họ nhất định cũng có thể chống đỡ được.”

"Quầng thâm dưới mắt con đậm quá, con ngủ một lát đi." Kiều Tụng Chi thở dài.

"Dạ, vậy con nhắm mắt một chút, mọi người nhớ trông chừng tình huống bên ngoài." Đây là để phòng ngừa.

"Biết rồi, yên tâm, con mau đi nghỉ ngơi đi."

"Bữa sáng con để đây, lát nữa anh cả dậy mẹ đưa cho anh ấy ăn.” Kiều Thanh Thanh nói xong thì nhắm mắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận