Thiên Tai Càn Quét

Chương 68: Vô Đề

Chương 68: Vô Đề

Không phải ngày nào máy bay cũng chở đồ cứu trợ đến, bắt đầu từ ngày đầu tiên phát đồ cứu trợ, nhu yếu phẩm được giao đều đặn cách ngày. Một cái bánh quy nén có thể trụ được một ngày, hiện tại bọn họ phải miễn cưỡng chịu đựng hai ngày, lâu ngày chịu sự giày vò khiến người ta nhanh chóng kiệt sức. Nhưng Kiều Thanh Thanh biết tình hình này sẽ sớm được cải thiện, sau khi tạnh mưa, thuyền chở nhu yếu phẩm sẽ được xuất bến đúng thời gian quy định, như vậy sẽ cung cấp được nhiều đồ cứu trợ hơn nhiều.

Mỗi lần đồ cứu trợ được chuyển đến, Kiều Thanh Thanh cũng không ngại phiền Thiệu Thịnh An mang thùng đồ bọn họ đang bảo quản ra cho những người khác kiểm tra một chút.

Bà Vương vội xua tay: “Cháu gái, không cần phiền phức như vậy, chỉ cần liếc mắt là biết cháu thật sự trông chừng số nhu yếu phẩm này cẩn thận, sau này không cần làm thế này nữa.”

“Cháu nghĩ vẫn nên để mọi người kiểm tra một chút, như vậy mới yên tâm được.”

Trên tầng 8 có không ít trẻ con, lũ nhóc ngây thơ, hoạt bát chỉ nghĩ rằng thiên tai xảy ra liền được nghỉ học, không cần đến trường, còn được nghịch nước thỏa thích, như vậy thật sung sướng, cả ngày tiếng cười đùa của trẻ con đều vang khắp tầng, đây quả thực là cảnh đối lập sâu sắc với vẻ mặt sầu khổ của người lớn.

Bị lũ trẻ thu hút, đáy lòng Thiệu Thịnh Phi cũng dao động, hắn cũng muốn ra ngoài chơi.

Mẹ Thiệu đương nhiên không đồng ý để hắn ra ngoài, đầu óc đứa con cả không được bình thường, từ nhỏ đã bị những đứa trẻ cùng tuổi bắt nạt đủ kiểu. Khi còn ở quê, đứa trẻ đi cùng hai vợ chồng bọn họ nên thường ở kí túc xá của nhà máy, đều là những công nhân có tuổi, bọn họ hết mực bao dung. Mẹ Thiệu chỉ sợ những đứa trẻ trong thành phố không quen với tính tình của con trai mình, đến lúc đó vẫn là đứa con ngốc nhà mình bị tủi thân.

“Không đi cũng được, nước sâu rất nguy hiểm. Nếu anh cả muốn nghịch nước, em lấy cần câu cho anh câu cá được không?”

Trong nước có cá, thường xuyên có thể nhìn thấy cá nhỏ bơi lội trong nước, nhưng sau khi chúng nhảy lên khỏi mặt nước lại lập tức không thấy tăm hơi.

Trước đây Thiệu Thịnh Phi chưa từng câu cá, cha mẹ chưa bao giờ để hắn lại gần nước một mình, vừa nghe thấy có thể câu cá, hắn liền vui vẻ, lập tức đồng ý xuống dưới. Kiều Thanh Thanh lấy ra hai cái cần câu, cô tự làm mồi rồi dạy Thiệu Thịnh Phi cách câu cá.

Trong tòa nhà, ban công và sân phơi đều bị che lại, cô chỉ để lại một cửa thoát hiểm cạnh ban công, cửa được làm từ hợp kim nhôm chống trộm. Cô mở một cánh cửa sổ thoát hiểm, sau đó dời một chiếc ghế dài ra ngoài, hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, Kiều Thanh Thanh thả mồi xuống rồi kiên nhẫn ngồi chờ cá cắn câu. Nhiều lần Thiệu Thịnh Phi không chịu ngồi yên, mông cứ dịch tới dịch lui, nhưng thái độ của hắn rất ngoan ngoãn, cũng không dám gây ồn bên cạnh Kiều Thanh Thanh, còn nhỏ giọng hỏi cô: “Em gái, cá đâu, tại sao cá vẫn chưa đến?”, sau đó chỉ cần Kiều Thanh Thanh quát hắn ngồi xuống, hắn liền ngoan ngoãn nghe lời mà ngồi yên.

Hôm nay ra cửa cũng thật xui xẻo, ngay cả một con cá cũng không xuất hiện.

Thiệu Thịnh Phi còn an ủi Kiều Thanh Thanh đừng buồn, bầu trời tối đen rồi, hẳn cá đã về nhà đi ngủ hết.

Ngày hôm sau, Kiều Thanh Thanh càng ngày càng can đảm, cô không tin chiếc lưới đánh cá tự chế của mình ở đời trước còn có thể bắt được mấy con cá ngu xuẩn, vậy mà đời này cô có cần câu với mồi câu nghiêm chỉnh lại không bắt nổi nửa con cá.

Sau khi kiên trì chờ đợi ba tiếng đồng hồ, con cá đầu tiên cuối cũng cũng cắn câu, tuy kích thước chỉ nhỏ bằng bàn tay nhưng cũng đủ khiến Thiệu Thịnh Phi vui vẻ đến nỗi hai má đỏ ửng, trong đôi mắt trong veo tràn đầy niềm vui sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận