Thiên Tai Càn Quét

Chương 596: Vô Đề

Chương 596: Vô Đề

Thiệu Thịnh An hỏi ba Thiệu.

Ba Thiệu gật đầu: "Khi con đi đón Thanh Thanh, ba thấy Tống Tam Hà có quay lại và chào ba."

Kiều Thanh Thanh quay đầu nhìn sang doanh trại của Tống Tam Hà bên cạnh, trong doanh trại tối om, không có ánh đèn cũng không có lửa, chỉ có người ngồi bên ngoài hưởng thụ sự mát mẻ, gió ấm đêm hè mang theo tiếng xì xào bàn tán bên kia.

“Thanh Thanh, em có kế hoạch gì sao?” Thiệu Thịnh An hiểu rõ cô nhất. Kiều Thanh Thanh đặt bát xuống, nhẹ nhàng nói: "Thuyền được chế tạo để đề phòng, em nghĩ chúng ta phải nhắc nhở cả Tô Tông và Tống Tam Hà."

Mặc dù cô chỉ mới ở đội tàu Thang Châu một ngày nhưng Kiều Thanh Thanh đã mơ hồ nhận ra họ không có năng lượng dư thừa để tiếp nhận những người sống sót từ căn cứ Tây Thành. Nếu muốn sống sót, cô vẫn phải dựa vào chính mình, hiện tại cô đã gia nhập đội ngũ y tế ở Thang Châu, cô cũng đang tìm kiếm một lối thoát khác cho bản thân và người nhà, nhưng cũng không thể dồn hết mọi lối thoát cho mình, còn cả những người khác nữa, vì vậy gia đình họ sẽ làm một chiếc thuyền. Gia đình họ không thiếu vật tư nên họ có thể đóng một chiếc thuyền, Tô Tông và Tống Tam Hà cùng những người mới đến hôm nay thì khác, nguồn cung cấp của họ có hạn, tìm vật tư sinh tồn đang là điều quan trọng nhất nhưng Kiều Thanh Thanh không tin rằng vùng đất này chỉ còn lại những người như thế này ở bên bờ biển. Chắc chắn phải có thêm những người sống sót đến và có thể có những đội quân khác từ Diệp Sơn lẫn trong số đó. Trước đó, họ phải thông báo cho Tống Tam Hà và Tô Tông về việc này, và khi nào có thêm binh lính và những người sống sót đến đây, Tống Tam Hà và những người khác nên sớm chuẩn bị vật tư từ giờ. Những lời đề nghị mang tính sinh tồn của những đồng đội đến trước này phải có một mức độ thuyết phục nhất định thì mọi việc mới dễ dàng giải quyết.

Cô giải thích một chút, Thiệu Thịnh An gật đầu nói: "Vậy ngày mai anh sẽ nói chuyện với Tống Tam Hà và Tô Tông."

Mọi người đều đang vật lộn, nhưng họ chỉ muốn được tồn tại mà thôi. Tống Tam Hà trầm ngâm nghe Thiệu Thắng An nói: "Vậy ngày hôm qua cậu không đi câu cá chính là đi kiếm gỗ sao?"

Thấy Thiệu Thịnh An gật đầu, anh ta cảm ơn Thiệu Thịnh An đã nhắc nhở: "Cảm ơn cậu. Tôi sẽ thương lượng với họ."

Về phía Tô Tông, Thiệu Thịnh An đã đi cùng Kiều Tụng Chi vì vậy rất dễ dàng để làm quen. Bây giờ công việc chính của Kiều Thanh Thanh là ở đội tàu Thang Châu, nếu cô muốn có được chỗ đứng vững chắc ở đây, cô phải nỗ lực và lập được công, trong lòng cô vẫn có một suy nghĩ, nếu cô có tiếng nói thì cô có thể trực tiếp xin cấp trên tiếp nhận cả nhà bọn họ lên tàu, đương nhiên đây là kết quả tốt nhất, nhưng cả nhà vẫn nên tiếp tục chuẩn bị kế hoạch B kia.

Kiều Thanh Thanh đã cố gắng hết sức ở đội tàu còn phía Thiệu Thịnh An, anh dẫn anh trai của mình tìm kiếm ngày này qua ngày khác, mọi người đều bị cháy nắng, cuối cùng họ cũng tìm thấy một khu rừng hoang vắng.

“Thật nhiều cây.” Thiệu Thịnh Phi chạy tới, giơ tay ôm lấy Thiệu Thịnh An, kích động quay đầu lại: “Em trai, em trai nhìn này. Thật nhiều cây, toàn là cây lớn!”

Thiệu Thịnh An thở phào nhẹ nhõm, nhiều gỗ như vậy có thể đóng bao nhiêu thuyền cũng đủ, lúc cần thì có thể bảo Tống Tam Hà và những người khác đến lấy.

"Có một cái cây đổ ở đằng kia, chúng ta hãy khiêng cây đó về nhà trước."

Khu rừng này hẳn là bị lốc xoáy tàn phá, ở giữa có một cái khe ngoằn ngoèo, cây cối đổ rạp khắp nơi, đất ở giữa bị thổi bay sâu ba thước. Anh em Thiệu Thịnh An cùng nhau khiêng hai cái cây lớn đã bị chẻ lên xe, chiếc xe kêu cót két. Thiệu Thịnh An đẩy ra ngoài, Thiệu Thịnh Phi đá phía trước, hai người thay phiên nhau, đến hơn mười giờ tối hai anh em mới về nhà khiến người trong nhà vô cùng lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận