Thiên Tai Càn Quét

Chương 292: Vô Đề

Chương 292: Vô Đề

"Vậy để tôi về nhà bàn bạc một phen."

Hai mươi phút sau, người thanh niên dẫn em trai mình tới.

"Nó vẫn luôn ho khan, đã hơn hai tháng rồi mà chưa khỏe. Nó đã uống rất nhiều phương thuốc dân gian, phí chụp phim trong bệnh viện rất đắt, bây giờ không còn cách nào."

Vọng văn vấn thiết, trong lòng Kiều Thanh Thanh đã có kết luận.

"Tôi có thể trị, nhưng phương thuốc hơi quý giá. Anh cũng biết bây giờ thuốc hiếm ra sao, cho nên tiền khám sẽ đắt hơn. Anh có 2 gram trang sức vàng không, ngọc thạch cũng được, ví dụ như mặt dây chuyền ngọc thạch, nhẫn, vòng tay."

Người thanh niên suy nghĩ một phen, bệnh viện chụp phim kê đơn thuốc phải tốn một trăm cân thức ăn, mà anh ta tìm người đổi nhẫn vàng, một chiếc nhẫn hơn 2 gram, hỏi rất nhiều người chỉ đồng ý đổi năm mươi cân thức ăn.

"Trị không hết sẽ trả lại sao?"

"Sẽ trả lại."

"Vậy chúng tôi trị."

Sau khi dọn dẹp quầy hàng, Kiều Tụng Chi và Kiều Thanh Thanh cùng nói chuyện này: "Nghe cậu thanh niên kia nói bệnh viện không thu thứ khác, chỉ lấy thức ăn. Con nói sau này ở căn cứ có mở tiệm cầm đồ không, nơi để đổi đồ vật đó. Sau này mọi người có thể đến hiệu cầm đồ đổi đồ vật, tránh cho vội vàng bị người khác ép giá."

"Kiếp trước có, nhưng không công bằng như thế. Ông chủ phía sau đều có chỗ dựa, có đôi khi tự mình trao đổi, gặp được người mua đáng tin phóng khoáng thì có thể đổi được nhiều hơn."

"Haiz." Kiều Tụng Chi thở dài một hơi, không nói gì nữa.

Sau này, Kiều Thanh Thanh chữa khỏi bệnh ho khan của người kia, người thanh niên còn giới thiệu hai người quen đến khám bệnh. Một người đau đầu, một người đau ngực. Hai người này đều không có vàng, một người lấy mảnh ngọc đeo bên mình mấy chục năm làm tiền xem bệnh, người kia thì đưa năm mươi cân củi.

Kiều Thanh Thanh cho mảnh phật ngọc vào không gian, như thường lệ không gian vẫn không kết nối với cô, cô cười cười tiếp tục làm việc.

Sau khi Thiệu Thịnh An làm xong điện nước ở biệt thự, sạp hàng của Kiều Thanh Thanh đã mở ra, ít nhất mỗi ngày có một hai bệnh nhân đến xem bệnh vặt.

"Sao lâu như thế, biệt thự lớn thế nào vậy?" Mẹ Thiệu nhớ con trai, kéo anh qua hỏi.

Thiệu Thịnh An cười hỏi: "Biệt thự ba tầng rưỡi, diện tích hơn năm trăm mét vuông. Chủ nhà yêu cầu rất nhiều, một hồi đổi cái này lại thêm cái kia nên mới dây dưa nửa tháng nay. Hai người chúng con làm việc với tốc độ này đã tính là mau rồi đấy."

Cuối cùng cả nhà đoàn tụ, Kiều Thanh Thanh chuẩn bị thức ăn phong phú.

"Đúng lúc hôm nay nấu canh bồ câu hầm thạch hộc dương sâm, vốn muốn để lại một bát, bảo Thanh Thanh giữ lại chờ con về cho uống." Kiều Tụng Chi vui vẻ đi vào bếp: "Chắc là hầm xong rồi, để mẹ đi dọn cơm."

Trong nhà cơm nước ngon miệng, công việc của ba Thiệu không bao ăn, cho nên một ngày ba bữa ông đều về nhà ăn. Chủ của Thiệu Thịnh An cũng không bao ăn, anh cầm giấy chứng nhận đến nơi phát vật tư cứu viện mà nhận vật tư. Mấy hôm nay anh ăn những thứ đó, thỉnh thoảng ăn sô cô la và bánh kẹo vợ đưa cho anh.

"Thảo nào lại gầy như thế." Mẹ Thiệu vô cùng đau lòng: "Nhanh ăn nhiều một chút để bù lại."

"Vật tư cứu viện bắt đầu phát ít đi, có phải Diệp Sơn gần như không còn đồ để phát nữa không?"

Ba Thiệu lo điều này, mấy hôm nay ông đi làm bên ngoài nói chuyện với đồng nghiệp rất nhiều, tin tức tương đối nhanh nhạy.

"Một đồng nghiệp của ba ở xã khu Bình Dương nói đã năm ngày không phát vật tư rồi."

"Chẳng lẽ vật tư cứu viện này, những xã khu khác cũng phát khác nhau, ở nơi này của chúng ta ba ngày phát một lần." Mẹ Thiệu khó hiểu.

"Chắc là khác nhau, căn cứ lớn quá, có thể là phân khu quản lý." Thiệu Thịnh An uống một ngụm canh, khen canh ngon, ngọt lại thơm.

"Ngon thì con uống nhiều một chút, quá gầy rồi."

Chỉ là Thiệu Thịnh An không tiếp tục ở trong nhà quá lâu, chạng vạng tối ngày hôm sau anh đã chuẩn bị xuất phát tìm việc tiếp .
Bạn cần đăng nhập để bình luận