Thiên Tai Càn Quét

Chương 522: Vô Đề

Chương 522: Vô Đề

Ba người đồng tâm hiệp lực trèo thuyền kayak rời đi, cảnh tượng này xa xa có người nhìn thấy mà tức giận không thở nổi.

“Bọn họ có thuyền kayak, nhất định là người phụ nữ kia tỉnh rồi, cô ta thật sự là có không gian đó.” Anh ta lội thêm mấy bước, nhưng thuyền kayak phía trước ngày càng xa.

“Đừng đuổi theo nữa, tới đây giúp bê đồ đi, hình như bên dưới có một đồ đóng hộp.”

“Mẹ, mẹ đừng sợ nữa, sau này có thể là chúng ta sẽ không gặp lại họ nữa đâu, biết con có không gian thì cũng không sợ.” Kiều Thanh Thanh an ủi Kiều Tụng Chi.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Nước phía trước mặt chảy khá nhanh, mẹ sợ là sẽ có hố, mau tránh đi.” Kiều Tụng Chi biết lo lắng bất an lúc này đều là vô ích, nên là không bám lấy chủ đề này nữa.

“Vâng.” Kiều Thanh Thanh thuận thế kết thúc chủ đề này. Thật ra thì tên của ba người họ đều có trong danh sách của doanh trại, nếu như có người thật sự muốn tìm thì sẽ tìm được thôi. Nhưng vậy thì đã sao chứ, bây giờ loạn như vậy, khả năng gặp lại dường như là con số không, cũng không phải là lúc tốc độ tin tức internet phát triển như trước kia, thông tin nhanh nhạy, trong thời gian nháy mắt thì tin tức đã bay ngập trời.

Nghĩ như vậy, trong lòng cô lại hơi đau buồn.

Cô vẫn luôn mong ngóng được đoàn tụ với nhóm Thịnh An. Thật ra trong lòng cô biết, ở thời đại này, sau khi phân ly thì rất khó để gặp lại.

Sau khi tránh những vết nứt trên mặt đất phía trước, thuyền kayak thuận lợi tiến về phía trước. Sau khi bão cuốn doanh trại đi thì lại chán ghét bỏ đi, lần lượt nghịch từng món đồ chơi xong thì khắp nơi đều hỗn loạn. Tất cả người sống sót trong mưa gió đều mệt mỏi không chịu nổi, chiếc thuyền kayak đi ngang qua những người sống sót đang tìm kiếm trong vô vọng rồi từ từ đi đến một nơi hẻo lánh không một bóng người.

Trên mặt nước có rất nhiều vật tư trôi nổi nhưng mấy người Kiều Thanh Thanh không đi lấy. Ba người đều có cùng một suy nghĩ duy nhất, đó chính là cách xa đám đông, tìm một nơi không có người.

Ngày hôm nay quá dài, cả ngày vốn đã u ám, lúc tối dường như rơi vào màn đêm đen kịt. Xung quanh không còn ai khác nữa nên Kiều Thanh Thanh quyết định dừng lại, cô lựa chọn một tảng đá lớn, cố định thuyền kayak ở phía trên.

Trong áo mưa của Kiều Thanh Thanh đã chuẩn bị đầy đủ nước từ lâu, dừng lại thì cảm thấy vô cùng khó chịu, chống đỡ đến bây giờ thì đã hết cung tên từ lâu rồi.

“Gió không quá to nữa, lấy lều vải và ô ra đi con.” Kiều Tụng Chi nói.

Lều vải và ô rất lớn, đủ để che hết toàn bộ thuyền kayak, chỉ là không có chỗ trụ nên Thiệu Thịnh Phi phải ôm chặt trong lòng. Thuyền kayak cũng lắc lư một lúc lâu mới đứng vững.

"Như vậy không được, phải cố định lều vải lại, nếu không thì tối nay không nghỉ ngơi được đâu."

Kiều Thanh Thanh lại lấy bồn nước ra lần nữa rồi thả xuống. Mười khối nước này có thể đã bị ô nhiễm rồi, không thể uống được, nhưng bây giờ cũng không để ý đến những điều này. Ở bên trong bồn nước, Kiều Thanh Thanh tìm thấy chiếc thùng xi măng đã chuẩn bị trước đó, tức là đổ đầy xi măng vào thùng, sau đó chừa ra một khoảng trống hình trụ ở giữa đủ để cho vừa cái cột trụ của lều vải. Cô có tổng cộng hai chiếc thùng giống như vậy, đều mua ở chỗ bán rau ở chợ, quanh năm bọn họ dùng ô dù để che cho quầy hàng nên có loại dụng cụ tự chế này để sửa ô dù.

Thiệu Thịnh Phi cắm lều vải vào trong thùng xi măng, sau đó lều vải liền đứng vững. Bây giờ gió không lớn, nên nó hơi lắc lư một chút nhưng tóm lại là rất vững chắc. Ở bên dưới sự che chắn của nó thì thuyền kayak không bị dính chút mưa gió nào.

Một ngày bận rộn, mạo hiểm và mệt nhọc, cứ như vậy trời đã tối rồi. Ba người Kiều Thanh Thanh đều mệt mỏi không chịu nổi, trên người chồng chất vết thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận